Ai ngờ đang mặc quần áo thì con gái nhỏ đợi , gân cổ lên gào ngoài cửa: "Ma ma... Muốn ị đùn..."
"..."
Chử Hi hết cách, đành tăng tốc mặc quần áo. Trời vẫn còn lạnh, nhất là vụ con ốm , Chử Hi dám để con mặc phong phanh. Mỗi con vệ sinh đều là cô lo liệu.
Tuy con gái còn nhỏ nhưng Chử Hi ý thức giáo d.ụ.c giới tính, những việc mật đều do cô .
Mặc xong quần áo, nước cũng kịp đổ, cô chạy vội mở cửa, xốc nách "tiểu tổ tông" lên, xách chạy biến ngoài.
"Đợi chút hãy ị, nhịn một chút con ơi..."
Cô bế con chạy thẳng sườn đồi cách nhà một đoạn về phía bên trái. Nhà họ ở căn đầu tiên của dãy thứ tư, bên trái là sườn đồi, qua sườn đồi là rừng cây. Đây đầu Chử Hi thế, phân trẻ con thối quá, cô ngại rửa bô, cứ để đấy mai Lận Tông Kỳ lấp đất là xong, coi như phân bón tự nhiên.
Con gái nhỏ dùng sức, nắm tay siết chặt, mặt đỏ tía tai rặn.
Xong việc, Chử Hi ngắt mấy cái lá cây bên cạnh lau cho con. Con bé phối hợp, chổng m.ô.n.g lên cao, lúc về còn luyến tiếc đầu "sản phẩm" của mấy .
"..."
Cái nết gì thế ?
Chử Hi kéo con chạy nhanh về nhà.
Về đến nơi, Lận Tông Kỳ tắm xong, đang xổm trong sân hì hục giặt quần áo. Chử Hi bắt đầu rửa ráy cho con, quần áo ném cho chồng. Lúc cô tắm cho con xong thì cũng giặt xong xuôi.
Cả nhà ba lên giường . Con gái nhỏ mệt , đặt lưng xuống là ngủ ngay. Chử Hi quen thói lăn lòng Lận Tông Kỳ. Lận Tông Kỳ xích sang một bên đón lấy vợ, ôm chặt lấy cô. lúc , cảm thấy vật gì cồm cộm. Nhíu mày sờ soạng trong chăn một lúc, lôi một vật dài dài, lành lạnh, đưa lên mắt . Nhất thời nhận là cái gì, ngạc nhiên hỏi: "Cái gì đây?"
Chử Hi theo bản năng ngước mắt lên , bắt gặp cái bóng đen mờ mờ trong tay , nụ mặt cứng đờ.
"..."
Kết quả cuối cùng là Lận Tông Kỳ một đêm mất ngủ. Sáng hôm dậy, mắt hiện rõ hai quầng thâm đen sì. Anh cũng trách mắng Chử Hi lãng phí tiền, chỉ cô với ánh mắt tán đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhat-ky-duoc-nuong-chieu/chuong-131.html.]
Chử Hi sợ uất ức quá mà sinh bệnh, buổi sáng dậy cô dịu dàng ân cần hết mực, lúc thì lấy nước rửa mặt, lúc thì lấy khăn, còn nấu món cơm niêu thích nhất.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Dù , lúc cửa buổi sáng vẫn thở dài thườn thượt.
Lận Tông Kỳ do dự mãi, đến cửa vẫn nhịn đầu bảo Chử Hi: "Sau em mua gì thì với một tiếng, hai vợ chồng thương lượng với , 80 đồng rốt cuộc nhỏ."
Tối qua xong cái giá , tim hẫng một nhịp, cô nỡ tiêu tiền lớn thế.
Nhiều tiền như , mua bao nhiêu là thịt cơ chứ.
Chử Hi xong, với vẻ lấy lòng, nịnh nọt, giọng nhu mì: "Em , em tất. Trưa về sớm nhé, em món ngon cho ăn."
Tối qua cô còn dám giá thật với , sợ thở nổi.
Giờ may mắn là thật.
Lận Tông Kỳ thấy cô như cũng nỡ thêm gì nữa, dường như sợ Chử Hi nghĩ keo kiệt, còn trái lòng một câu: "Thôi thì cứ đeo , cũng... khá đấy."
Nói xong cố nặn nụ với Chử Hi , bóng lưng qua cũng thấy trĩu nặng ưu sầu.
"..."
Chử Hi mặt quỷ với lưng , đó lấy đồng hồ trong túi đeo. Sáng nay sợ kích thích nên cô dám đeo công khai, giờ thế thì cô cũng chẳng khách sáo nữa.
Sáng nay dọn dẹp nhà cửa xong, Chử Hi sang nhà bên cạnh tìm Lương Tố Nhã. Lương Tố Nhã vẫn đang bận rộn, Chương Thành Ngọc còn lôi thôi hơn cả Lận Tông Kỳ, quần áo chất đống mấy ngày mới giặt. Lương Tố Nhã đang ngâm một chậu quần áo to tướng giặt giữa sân, lúc Chử Hi đến thì cô cũng giặt gần xong.
Thấy Chử Hi đeo đồng hồ, vẻ mặt cô chút lo lắng: "Em sợ chồng em thấy ?"
Lận Tông Kỳ ở nhà như thế nào Chử Hi ít khi kể ngoài, cô chỉ : "Tối qua thấy , chẳng những mắng em phí tiền mà còn khen em đeo , điểm chồng em lắm."