Thập niên 70: Nhật Ký Được Nuông Chiều - Chương 134

Cập nhật lúc: 2025-12-22 07:12:32
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6faOPXua5A

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Anh cuống quýt chạy theo: "Anh chẳng cần đồng hồ gì , em đừng mua cái của nợ cho , dùng đến, phí tiền gì? Anh cần..."

 

Anh cứ lải nhải mãi, sợ Chử Hi mua cho thật.

 

Chử Hi thấy phiền quá, phất tay đuổi chỗ khác: "Còn nữa là em mua thật đấy."

 

Lận Tông Kỳ cô đầy uất ức, tiếp mà dám.

 

Cuối cùng cuống đến mức vò đầu bứt tai.

 

Hôm , Chử Hi và Lương Tố Nhã một chuyến đến xưởng vận tải huyện. Không tốn nhiều công sức, chốt xong giá cả hợp tác là .

 

Đừng chỉ là xưởng vận tải cấp huyện, cánh lái xe trong xưởng Nam về Bắc, chạy khắp cả nước, Tây Bắc cũng thạo đường. Người phụ trách xưởng chiều nay sẽ tìm xe cho các cô, ngày mai thể xuất phát ngay.

 

Chử Hi để địa chỉ và phương thức liên lạc, trả một nửa tiền công là 120 đồng, còn 100 đồng chờ khi bàn giao hàng sẽ thanh toán nốt. Hai bên đều việc nhanh gọn, ký xong hợp đồng hợp tác, mỗi điểm chỉ một cái.

 

Đã lên huyện, Chử Hi và Lương Tố Nhã mua ít đồ ăn mang về. Sáng nay lúc , Lận Tông Kỳ còn lải nhải bên tai cô, bảo đồng hồ, mua ít đồ ăn là . Trước khi còn nhân lúc cô vệ sinh lén lục túi xách của cô, chắc là xem cô mang phiếu đồng hồ .

 

Chử Hi chán chẳng buồn so đo với , lo cái nỗi gì, với cái tính của thì cô cũng sớm từ bỏ ý định mua đồng hồ cho , kiệt sỉ đến thế là cùng.

 

Chử Hi và Lương Tố Nhã còn ghé qua trường trung học huyện dạo một vòng. Không trong, chỉ ngoài ngắm. Trường lớn, chỉ hai dãy nhà trệt thấp bé, đồ đạc cũ kỹ, quây thành một cái sân lớn.

 

Lương Tố Nhã vẫn luôn đón con lên: "Ở đơn vị chỉ trường tiểu học, con chị sang năm lên cấp hai , cứ để ở với ông bà mãi cũng . Chị cũng nhớ con, nhưng chồng chị thì rời chị . Ổng tối ngày bận cái cái , chị mà ở nhà thì cái gì ổng cũng tự qua loa, chẳng tự chăm sóc bản , ốm đau cũng giấu."

 

So với Lương Tố Nhã, nỗi lo của Chử Hi cũng chẳng ít hơn chút nào. Con gái lớn nhanh lắm, qua hai năm nữa là học . Trường học ở đơn vị chỉ là dựng tạm bợ, giáo viên cũng chỉ là dăm ba con chữ thôi. Chờ con lớn lên, lúc đó chỉ nước thi đại học, bằng cấp đại học đời quan trọng lắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhat-ky-duoc-nuong-chieu/chuong-134.html.]

 

Cũng Lận Tông Kỳ sẽ ở đây mấy năm, ba năm mấy năm gì đó thăng chức một , nhưng chắc chắn sẽ nhanh thế. Chử Hi thậm chí còn tính, đợi con gái học, cô sẽ đưa con lên huyện, hoặc là mua cái xe đạp, ngày ngày đưa đón.

 

Không ngờ Lương Tố Nhã cũng nghĩ . Có cha , Chử Hi mới thấm thía nỗi vất vả của việc nuôi dạy con cái.

 

Bất giác cô cảm thấy bố kiếp đúng là nhàn hạ, việc của cô đều do cô tự lo, đến chuyện mua nhà mua xe cho em trai cũng là cô bỏ tiền.

 

"Đi thôi." Lương Tố Nhã thở dài. Nghĩ đến con, trong lòng thấy khó chịu.

 

Chử Hi nhịn : "Nếu đón thì đón sớm chị, chẳng đứa trẻ nào sống cùng bố cả. Cùng lắm thì chị chịu vất vả chút, mua cái xe đạp, sáng đưa chiều đón. Ở đây quen , đường cũng xa lắm, đạp xe chừng 40 phút thôi. Mỗi ngày chị dậy lúc 5 giờ, con 8 giờ học, 7 giờ chị xuất phát vẫn kịp chán."

 

Chử Hi thì thôi, , Lương Tố Nhã thấy cũng lý thật. Xe đạp mua nổi, lương chồng chị mỗi tháng 50 đồng, tích cóp ba tháng là đủ.

 

Nghĩ đến ánh mắt hiểu chuyện mà đầy lưu luyến của con lúc chị , trong lòng thấy chua xót.

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

"Mẹ chồng chị bà ..."

 

"Bà nội đến mấy cũng bằng ruột ." Lời Chử Hi nặng.

 

là Lương Tố Nhã, cô cảm thấy thể thẳng: "Rất nhiều đứa trẻ vì từ nhỏ ở bên bố nên lớn lên thiếu cảm giác an . Đội sản xuất chỗ em trường hợp đấy, thanh niên trí thức về thành phố xong bặt vô âm tín, đứa bé trở nên rụt rè sợ sệt, trong khi nó đáng yêu bao."

 

"Tuy cảnh của các chị khác, nhưng vị trí của trong lòng con cái ai thể thế ."

 

 

 

 

Loading...