Hai chuyện. Chử Hi cam chịu, cô sớm đoán "bà cô" sẽ từ bỏ dễ dàng. Bà thiết với Trương Diễm, chắc chắn sẽ tìm cớ ăn vạ ở . Cô ở đơn vị mấy hôm nay chính là cơ hội cho kẻ khác thừa nước đục thả câu.
Xét về tâm cơ, Chử Hi tự tin chẳng thua ai. Kiếp cô động là do địa vị cân xứng, bà may mắn lấy chồng giỏi giang, c.h.ế.t vẫn để vinh quang cho vợ con. Những thứ đó là điều cô hằng ao ước, thể chắp tay nhường cho kẻ khác?
Bữa trưa Chử Hi nấu thịnh soạn, cùng Lương Tố Nhã mang bệnh viện. Mọi kê bàn ăn uống vui vẻ.
Chiều khách về hết, để một đống quà cáp: sữa mạch nha, đồ hộp, bánh kẹo... Con gái nhỏ tinh mắt, chạy lục lọi, chỉ hộp sữa mạch nha tít mắt với bố: "Bố... ăn..."
Lận Tông Kỳ cũng , đưa tay định lấy thật. Chử Hi vỗ cái bốp tay : "Vừa ăn cơm xong, lát nữa hẵng ăn." Rồi cô cúi xuống cất hết đồ gầm giường, dập tắt ý định ăn vụng của hai bố con.
Lận Tông Kỳ sờ mũi, sang dỗ con gái: "Lát nữa đói ăn nhé." Con bé bĩu môi vui.
Chử Hi mặc kệ hai bố con, tới cuối giường vén chăn lên, mát xa chân cho chồng. Kỹ thuật cô học lỏm từ y tá, giờ thành thục lắm . Con gái nhỏ thấy thế cũng bắt chước, nhưng tay ngắn quá với tới chân bố, cứ đập đập khí vẻ nghiêm túc.
Được vợ phục vụ thoải mái quá, Lận Tông Kỳ buột miệng cảm thán: "Giá mà ngày nào cũng thế thì mấy."
Chử Hi khẩy, lườm: "Anh mơ nhỉ." Lận Tông Kỳ ngượng ngùng.
Sau đó, thêm nhiều đến thăm: lính cấp , đồng nghiệp, và cả Sư trưởng Lưu cùng một vị lãnh đạo cấp cao khác ( lẽ là Tư lệnh quân đoàn). Sư trưởng Lưu ân cần thăm hỏi, khi về còn khen ngợi Chử Hi một câu khiến cô phổng mũi, lưng thẳng tắp.
Vị lãnh đạo , Chử Hi định hỏi chồng xem ông là ai thì thấy hai bố con đang mỗi ngậm một miếng đào hộp to tướng, tranh thủ lúc cô để ý mà ăn vụng.
"..." Chử Hi nén giận, quyết định nhắm mắt ngơ.
Khi Lận Tông Kỳ xuất viện trở về, doanh trại dọn dẹp sạch sẽ, những ngôi nhà sập cũng sửa sang tạm . Nhà họ chỉ vỡ ít bát đĩa, tường vôi quét , chăn màn cũng giặt giũ thơm tho.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhat-ky-duoc-nuong-chieu/chuong-168.html.]
Ngày về, Chử Hi bế con, Lận Tông Kỳ vác bao tải dứa đựng đồ đạc lỉnh kỉnh. Tuy chỉ viện nửa tháng nhưng đồ đạc, quà cáp nhiều vô kể. Chử Hi còn biếu bác sĩ, y tá ít bánh kẹo cảm ơn.
Vì tiếc tiền thuê xe, Lận Tông Kỳ kiên quyết bộ bến xe bắt ô tô khách về. Về đến nhà 8 giờ tối. Chử Hi chẳng buồn nữa. May mà cô lo xa, hôm gói sẵn nhiều sủi cảo, về đến nơi chỉ việc luộc lên ăn.
Hàng xóm tiếng động sang thăm hỏi một chút về để gia đình nghỉ ngơi. Cơm nước, dọn dẹp xong xuôi, đến hơn 10 giờ cả nhà mới lên giường. Lận Tông Kỳ quen nếp sinh hoạt điều độ ở bệnh viện nên đặt lưng xuống là ngủ ngay. Chử Hi bực rúc lòng ngủ theo.
Hôm , Chử Hi vẫn chiều chồng, để nghỉ ngơi thêm, bắt việc nặng. Lận Tông Kỳ nhớ đến một việc quan trọng. Trong bữa sáng, nhắc: "Sáng nay em cầm ít đồ sang nhà Đoàn trưởng Trịnh thăm hỏi một chút ."
Chử Hi ban đầu ngơ ngác: "Chi ?" Cô tưởng liên quan đến bà cô Tô Hòa.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Nhìn vẻ mặt " còn hỏi" của chồng, cô chợt nhớ lời hứa bao trọn chi phí của Tô Hòa hôm nọ.
"..."
Cô do dự: "Có vội quá ? Mới về đòi nợ, kỳ quá." Dù da mặt cô dày thật nhưng cũng thấy ngại.
Lận Tông Kỳ nhíu mày, lý lẽ đầy : "Không vội, họ hứa thì giữ lời chứ. Em sang sớm cho xong việc, kẻo họ quên mất." Anh cô với ánh mắt khích lệ, ý bảo cô cứ mặt dày lên mà đòi.
"..."
Chử Hi thừa hiểu tính chồng. Tiền về túi là ăn ngon ngủ yên. Cô đành nhận lời: "Được , lát em ."
Có ông chồng thế là phúc họa nữa, đúng là chuyện lạ đời. Lận Tông Kỳ vợ đồng ý thì mãn nguyện gật đầu, ăn cơm cũng thấy ngon miệng hơn hẳn, còn nịnh: "Tay nghề em ngày càng lên đấy."