Thấy vợ mặt mũi ngái ngủ, : "Không cần nấu cơm , tối nay Đoàn trưởng Trịnh mời cơm, lát nữa qua đó."
Nhà Đoàn trưởng Trịnh lời mời thì chắc chắn . Không đến chuyện họ trả một khoản tiền lớn, chỉ riêng thái độ niềm nở nếu từ chối thì hóa vợ chồng Chử Hi hẹp hòi.
Chử Hi nghĩ nhiều. Cô đoán chắc "bà cô" Tô Hòa cũng ở đó, chừng bữa cơm là do cô bày để kiếm cớ gặp Lận Tông Kỳ.
Dù ghen tuông vô lý, nhưng trong lòng cô vẫn thấy gợn gợn. Cô liếc Lận Tông Kỳ với vẻ bất mãn, nhận ẩn ý gì .
Ngước lên, cô thấy đang loay hoay giày cho con gái. Con bé lớn nhanh, giày chật, vặn vẹo chân con đủ kiểu, mặt con bé nhăn nhó đến tội nghiệp mà vẫn xỏ .
Nhìn cái dáng vẻ vụng về thô kệch của , Chử Hi bỗng thở phào nhẹ nhõm. Tính Lận Tông Kỳ cô hiểu, với thiết, chẳng tốn chút thời gian nào, thuộc kiểu "đèn nhà ai nấy rạng". Ngược , với quan tâm, lo lắng từng li từng tí, hỏi han đủ điều đến phát phiền. Còn với xã giao, chỉ giữ thái độ hòa nhã, lịch sự nhưng xa cách, đúng kiểu "giữ kẽ".
Chử Hi nghi ngờ mắc bệnh "giữ hình tượng". Thế nên bà cô cố gắng đến mấy cũng bằng thừa.
Nghĩ , cô nổi hứng trêu : "Lát nữa chịu khó ăn nhiều, ít thôi nhé. Hôm nay em lỡ 'chém gió' với chị Trương là thương xong ăn khỏe lắm nên mới tốn nhiều tiền thế, đừng để lộ tẩy đấy."
Cuối cùng Lận Tông Kỳ cũng nhét chân con giày. Con bé khó chịu, bĩu môi mắng: "Bố... vô dụng..."
Đây là từ mới nó học từ bà lão ở bệnh viện, áp dụng linh hoạt ghê.
Lận Tông Kỳ dở dở xoa đầu con, gật đầu với vợ, vẻ mặt nghiêm túc: "Đương nhiên ."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Thực cũng chẳng ăn bữa cơm . Đoàn trưởng Trịnh mời chẳng qua là để vớt vát sĩ diện, cho thấy nhà ông rộng lượng, điều thôi.
Gần 6 giờ, cả nhà ba khỏi cửa. Đi nửa đường thì thấy Tô Hòa ngược , chắc là định đến gọi họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhat-ky-duoc-nuong-chieu/chuong-171.html.]
Nhìn thấy gia đình ba hạnh phúc bên , Tô Hòa sững .
Người đàn ông cao lớn, điển trai ôm cô con gái nhỏ xinh xắn, bên cạnh là vợ kiều diễm. Anh nghiêng đầu gì đó với vợ, ánh mắt cô chan chứa yêu thương, khóe miệng vương nụ .
Còn phụ nữ...
Tô Hòa thấy những vết đỏ mờ ám cổ trắng ngần của Chử Hi, dáng gượng gạo và vẻ mặt rạng ngời xuân sắc giấu . Tim cô nhói lên. Cô trẻ con, thừa hiểu chuyện gì xảy . Hai họ, khi đến đây, chuyện mật nhất vợ chồng.
Đây là điều cô nghĩ đến nhất, nhưng giờ nó phơi bày ngay mắt. Người chồng nho nhã, nghiêm túc của cô kiếp , giờ đây đang yêu chiều một phụ nữ khác. Dù đó là vợ danh chính ngôn thuận của , Tô Hòa vẫn cảm thấy trái tim như bóp nghẹt, đau đến thở nổi.
Chử Hi khoác tay Lận Tông Kỳ tới, giả vờ ngạc nhiên: "Ô kìa, phóng viên Tô đấy?"
Rồi cô ngượng ngùng: "Xin nhé, bọn cứ tưởng còn sớm nên Kỳ về hai vợ chồng còn nấn ná một lúc mới ."
Nói xong cô sang chồng, ánh mắt tình tứ quấn quýt.
Lận Tông Kỳ hiểu ẩn ý sâu xa của vợ, chỉ nhớ lời dặn " ít thôi" nên gật đầu chào xã giao với Tô Hòa cúi xuống chơi với con gái, chẳng để cho cô cơ hội bắt chuyện.
Lời giải thích của Chử Hi lọt tai Tô Hòa thành lời khoe khoang, khiêu khích trắng trợn. Nấn ná gì thì ai mà chẳng !
Tô Hòa ghen tị phát điên. Trong ký ức của cô , Lận Tông Kỳ trọng sắc d.ụ.c thế ? Anh là chồng dịu dàng nhưng mực thước, cha nghiêm khắc, con hiếu thuận... đàn ông mắt xa lạ. Anh bao giờ cô bằng ánh mắt say đắm như thế, bao giờ ôm con với vẻ mặt cưng chiều như thế.
Tô Hòa lạnh toát sống lưng, siết chặt nắm tay để kiềm chế cảm xúc. Cô tự an ủi rằng tất cả là do đứa bé. Vì đó là con ruột nên mới yêu thương, mới đối với Chử Hi. Đợi khi thấy bộ mặt thật của ả thì sẽ khác...