Chử Hi trêu: "Ai bảo ăn tham thế, sợ hỏng dày ?" Rồi cô vẫy tay: "Lại đây em xoa cho."
Lận Tông Kỳ , ngoan ngoãn gần. Anh giường, chống tay , ngả ngớn, chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi.
Chử Hi bên cạnh, nhẹ nhàng xoa bụng cho . Đèn dầu thắp, ánh trăng mờ ảo chiếu phòng, chỉ thấy bóng lờ mờ.
Lận Tông Kỳ hẳn xuống, gối tay đầu, thỏa mãn thở dài: "Hồi bé chỉ mong ăn no. Lần đầu tiên trong đời ăn no là ngày nhập ngũ. Em , lúc gầy như con khỉ . Không chỉ mà ai cũng thế. Có yếu quá, nghiêm ngày đầu tiên ngất xỉu hai ."
Nói đến đây, tự bật .
Chử Hi thích kể chuyện xưa, hỏi tiếp: "Rồi nữa?"
"Rồi đưa xuống phòng y tế, khỏe tiếp. Trưa ăn cơm, ai nấy đều xúc động rưng rưng. Nhà bếp lính mới đói nên nấu nhiều lắm, cả cơm cả màn thầu. Ăn no căng vẫn cố nhét thêm. Có ăn , bảo ước gì mang về cho bố ăn."
Chử Hi khựng , cúi xuống . Người nhớ bố vì tình cảm sâu nặng. Còn , thực chẳng gì cả, lúc đó cảm thấy thế nào.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Lận Tông Kỳ nhận sự đổi của vợ, trong bóng tối mỉm , nắm lấy tay cô. Trước thể tiếc nuối, nhưng giờ vợ, con, thế là đủ .
Chử Hi rút tay , tiếp tục xoa bụng cho : "Sau đừng ăn no quá, tám phần thôi. Ăn chậm nhai kỹ nữa, cứ như ai tranh ăn với , hại dày lắm..."
Lận Tông Kỳ gật đầu lia lịa, miệng ừ hữ liên tục.
Chử Hi vỗ nhẹ n.g.ự.c : "Chỉ cái mồm mép."
Lận Tông Kỳ vang.
Sáng hôm , tiễn chồng , Chử Hi dọn dẹp nhà cửa, định sang chơi với Lương Tố Nhã đang nghỉ hè ở đơn vị.
Vừa định phòng lấy áo len đang đan dở thì khách mời mà đến. Hôm nay cô ăn mặc chải chuốt: áo sơ mi xanh nhạt, quần đen xắn gấu, tóc búi củ tỏi trẻ trung năng động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhat-ky-duoc-nuong-chieu/chuong-173.html.]
Mỗi thấy Tô Hòa, Chử Hi liên tưởng đến bà lão khắc khổ kiếp . Không ngờ hồi trẻ bà cũng điệu. Thế mà ngày xưa cứ thấy cô ăn diện một tí là bà dè bỉu là đồi phong bại tục. Hồi đó cô còn tưởng bà thời trẻ chắc cũng kín cổng cao tường lắm. Giờ thì... ha ha.
Tô Hòa cũng đang đ.á.n.h giá Chử Hi. Người phụ nữ tuổi tác, sinh con mà da dẻ vẫn trắng mịn màng, kiểu trắng do che chắn kỹ mà là trắng từ trong trứng, mỡ màng đầy sức sống. Cô mặc bộ đồ giản dị, áo thun cũ nhăn nhưng dáng thon thả, yểu điệu khiến bộ đồ trở nên khí chất lạ thường.
Khí chất Tô Hòa chỉ thấy ở một – con hồ ly tinh mê hoặc cháu trai cô kiếp . Không hiểu hai chẳng liên quan gì mà cô cứ thấy giống , đều đáng ghét như .
Ánh mắt Tô Hòa dừng gương mặt xinh của Chử Hi, lòng đầy ghen tị. Ghen tị vì cô hơn , ghen tị vì cô từng tình yêu của Lận Tông Kỳ.
cô tự nhủ, phụ nữ cũng chẳng gì, cô thua . Chử Hi xứng với Lận Tông Kỳ, những gì Chử Hi cho , cô cũng cho , thậm chí còn nhiều hơn. Lận Tông Kỳ thích Chử Hi thì cũng thể thích cô .
Chử Hi cảnh giác nhưng ngoài mặt vẫn tươi: "Phóng viên Tô việc gì ?"
Tô Hòa nghiêm mặt: " về xưởng đan len của các chị, thấy đề tài nên bài, đến đây phỏng vấn chị vài câu."
"..."
À, đổi chiến thuật ? Đi đường vòng tiếp cận chồng bà ?
Cũng khôn đấy, nhưng Chử Hi dễ động. Cô nhận dù là Tô Hòa trẻ bà già thì thủ đoạn đều mạnh mẽ, áp đặt.
Chử Hi càng tươi hơn: "Được thôi, phóng viên Tô hỏi gì xin gì nấy, giấu nửa lời."
Tô Hòa gật đầu. Cô định bụng nán chờ Lận Tông Kỳ về để chạm mặt, nhưng Chử Hi cho cô cơ hội đó. 10 giờ sáng, Chử Hi dậy tiễn khách: "Xin nhé phóng viên Tô, nấu cơm , gì mai tiếp nhé."
Không để cô kịp mở miệng, Chử Hi sang gọi con gái đang xe đồ chơi: "Xuống con, sang nhà bác Tố Nhã chơi với Bình Bình nào, món ngon cho con nhé."