Chẳng lẽ đúng là câu tục ngữ "trai lấy vợ hiền"?
Chử Hi nghĩ đến , nhịn , chân dẫm dẫm lên tay , cố ý hỏi: "Anh thấy em vợ thế nào?"
Lận Tông Kỳ đang cúi đầu lau chân cho cô, nghiêm túc, cầm khăn lau từng ngón chân một, xong đặt lên đùi , lau sang chân .
Nghe ngẩng lên cô, dường như thấy câu hỏi kỳ quái, vẻ mặt mang theo chút nghi hoặc, hiểu đang yên đang lành cô hỏi thế?
vẫn ngẫm nghĩ, đó dò xét Chử Hi một cái : "Đều cả, chỉ điều đôi khi keo kiệt."
Quà cáp biếu, mỗi ngày cô chỉ cho và con gái ăn vài miếng, giấu , tối nào khi ngủ cũng lôi đếm, thiếu một miếng là dỗi ngay.
Với bản thì hào phóng lắm, nhưng với và con gái thì đôi khi kiệt sỉ quá mức. Đương nhiên lời bình thường dám .
"..."
Chử Hi xong, tức khắc chẳng chuyện nữa.
Cái keo kiệt bủn xỉn như mà dám chê cô keo kiệt á?
Mọi đều tràn đầy mong chờ về việc xưởng lớn lên báo. Có thậm chí đợi , giống như Lận Tông Kỳ, ngày nào cũng chạy sang hỏi Chử Hi bao giờ mới xem báo.
Chử Hi tự nhiên là khen Tô Hòa hết lời, là phóng viên, chắc chắn sửa bản thảo thật kỹ lưỡng mới đăng. Cô còn tiết lộ bố Tô Hòa ở tòa soạn, đến lúc đó chắc chắn sẽ dành hẳn một trang lớn về xưởng của họ, khéo khi cả nước đều đến xưởng, sắp nổi tiếng đến nơi .
Cô còn kể đoạn thời gian đó Tô Hòa ngày nào cũng chạy sang nhà cô, khi hỏi nhiều đến mức trả lời xuể. Lời trong lời ngoài đều lộ ý tứ là phóng viên Tô quan hệ ở tòa soạn, tuyên truyền cho xưởng lớn của các cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhat-ky-duoc-nuong-chieu/chuong-177.html.]
Cũng thôi, chuyện phóng viên Tô mấy hôm thường xuyên chạy sang nhà xưởng trưởng Chử là chuyện ai cũng thấy rõ như ban ngày. Hơn nữa mấy chị quân nhân cũng chứng phóng viên Tô quả thực hỏi nhiều vấn đề, thể thấy xưởng của họ sắp nổi tiếng thật .
Sau đó, trong sự chờ đợi mòn mỏi, tờ báo cuối cùng cũng lò.
Trước khi báo , Tô Hòa còn vắng một thời gian, bảo là về tòa soạn một chuyến. Mọi cũng nghi ngờ gì, dù khi Tô Hòa rời một tuần, bài báo về xưởng lớn cũng xuất hiện.
Chỉ là kết quả hình như giống với mong đợi của cho lắm.
Tờ báo to đùng, trang lớn nhất đưa tin về sự kiện động đất , điều cũng chẳng gì đáng trách. Chỉ là chuyện về xưởng lớn của họ xếp một góc nhỏ xíu xiu ở tít cuối trang hai. So chiều dài thì chỉ bằng ngón trỏ thường, chiều rộng chừng năm sáu centimet, qua chắc hai trăm chữ.
Còn về nội dung thì càng khỏi . Toàn bài chỉ nhắc đến việc tổ chức quan tâm chăm sóc nhà quân nhân, giúp đỡ vợ quân nhân giải quyết việc , để các chị em cảm nhận sự ấm áp ở đơn vị, sống hòa thuận với . Hoàn nhắc đến sự nỗ lực việc của các chị em, xưởng lớn sự cần cù của họ phát triển . Còn chuyện quảng cáo cho xưởng ư? Đến cái bóng cũng chẳng thấy .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Đương nhiên, cũng nhắc đến Chử Hi, chẳng qua chỉ là một cái tên, hơn nữa tên còn xếp vợ Đoàn trưởng Trịnh. Một câu: "Vợ quân nhân Đồng Xán Anh, Trương Diễm dẫn dắt các đồng chí Lương Tố Nhã, Chử Tam Ni tổ chức đại công xưởng..." Sau đó thì tuyệt nhiên nhắc tới nữa, phần còn là khen tổ chức , chính sách .
"..."
Không đến Chử Hi cảm thấy thế nào, tóm những khác đều nghẹn họng trân trối.
Cũng trách Chử Hi vẽ bánh quá lớn, mà là Tô Hòa ngay từ đầu cũng thể hiện theo hướng đó, bảo là về xưởng lớn, bảo là mở một chuyên mục riêng cho các chị em quân nhân.
Hóa từ đầu đến cuối họ đều mừng hụt, là đang nịnh bợ lãnh đạo.
Cái gì mà Đồng Xán Anh, Trương Diễm dẫn dắt Lương Tố Nhã, Chử Tam Ni tổ chức đại công xưởng?
Được , phu nhân Sư trưởng Lưu (Đồng Xán Anh) thì còn , chứ việc liên quan gì đến vợ Đoàn trưởng Trịnh? Hóa đời còn kiểu hổ như thế.