Thập niên 70: Nhật Ký Được Nuông Chiều - Chương 197

Cập nhật lúc: 2025-12-22 08:55:35
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6faOPXua5A

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

So sánh vị trí của hai trong lòng , càng so càng để tâm. Quyết định thực bốc đồng, mà lẽ ý định đó nhen nhóm trong lòng cô từ lâu.

 

Im lặng một lát, cô : "Ăn , cơm canh nguội hết ."

 

Nói xong cô ngẩng lên nhạt với .

 

Chẳng gì, nhưng Lận Tông Kỳ hiểu ý cô.

 

Anh cảm thấy lạnh toát sống lưng. Anh hỏi, rốt cuộc trong lòng cô ?

 

Trước đây từng nghĩ đến vấn đề , vì cô đối xử với , nấu món ngon, may áo , dịu dàng ân cần. Chưa từng ai quan tâm như thế. giờ bỗng chắc chắn nữa.

 

Cô dường như, dường như chẳng chút lưu luyến nào với , , lạnh lùng đến đáng sợ.

 

Anh há miệng định hỏi, nhưng cuối cùng thôi. Anh dám hỏi, sợ câu trả lời mong .

 

Sáng hôm , ăn sáng xong Lận Tông Kỳ ngay, cứ lì ở phòng khách Chử Hi.

 

Chử Hi cũng im, chờ mới dọn đồ.

 

Mãi đến 7 rưỡi, Lận Tông Kỳ mới dậy một cách cứng nhắc, Chử Hi một cái thẳng.

 

Ra đến cửa, đột ngột dừng , vọng : "Báo cáo ly hôn sẽ ."

 

Nói xong câu đó, rảo bước thật nhanh, dám đầu , như sợ Chử Hi gì thêm.

 

Chử Hi theo bóng khuất dần, mím môi.

 

ở phòng khách một lúc dậy thu dọn nốt đồ đạc. Quần áo giặt tối qua hong bên lò than khô, còn cả ít đồ ăn vặt trong nhà...

 

Xong xuôi đấy hơn 8 giờ. Chử Hi lấy giấy bút vài dòng để cho Lận Tông Kỳ.

 

Tiền nong cô chia đôi, để một nửa. Đồ đạc của Lận Tông Kỳ cô xếp gọn gàng, còn đồ của hai con thì mang hết.

 

Tính toán thời gian, bộ huyện mất buổi trưa, bắt xe thì chiều sẽ đến tỉnh.

 

Chử Hi dùng cái ga trải giường cũ gói đồ đeo lên vai như cái ba lô, bế con gái khỏi nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhat-ky-duoc-nuong-chieu/chuong-197.html.]

 

Con bé con ngây thơ hỏi: "Mẹ ơi... thế?"

 

"Đi ăn đồ ngon con ạ."

 

Con bé tít mắt: "Không cho bố ăn..."

 

"Được, chỉ cho con ăn thôi."

 

"Dạ... mà... vẫn cho bố một tí tị tì ti thôi nhé."

 

Gật đầu xong con bé nhíu mày, vẻ mặt đắn đo, giơ ngón tay út lên hiệu.

 

Chử Hi . Vừa khỏi cửa thì thấy một bóng quen thuộc hớt hải chạy tới. Nhìn thấy bộ dạng của Chử Hi, đó mặt cắt còn giọt máu.

 

Bà Trịnh (Trương Diễm) cố nặn nụ : "Tam Ni, em gì thế ? Nào nào, bế con mệt lắm, đưa chị bế giúp cho..."

 

vươn tay định đón lấy con bé.

 

Chử Hi né tránh, bình thản : "Không cần . Chị Trương sang chơi ạ? Nếu tìm Đoàn trưởng Lận thì trưa chị nhé, ."

 

Nghe Chử Hi gọi chồng là "Đoàn trưởng Lận", tim bà Trịnh thót lên một cái, vội vàng xua tay: "Không tìm Đoàn trưởng Lận, tìm, chị tìm em mà. Chẳng là... nghĩ đến chuyện qua thăm em chuyện chút. Gớm cái đầu óc , Quốc khánh đến nơi mà cũng quên mời vợ chồng em bữa cơm, bận quá mà ha ha... Nào nào... hôm nay sang nhà chị ăn cơm nhé..."

 

Vừa định kéo tay Chử Hi.

 

nào dám để Chử Hi ? Nếu cô thật, cả nhà bà còn mặt mũi nào ở đơn vị nữa?

 

Giờ bà mới cô cháu gái quý hóa cái chuyện tày trời là cướp chồng khác, ép vợ chồng đến mức ly hôn. Bà ghét Chử Hi đến mấy cũng mong sự việc đến nước .

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Chuyện Chử Hi đòi ly hôn râm ran mấy hôm nay, bà còn tưởng đùa, nghĩ vợ chồng nhà tình cảm thắm thiết thế, Lận Tông Kỳ chiều vợ như vong, mà bỏ ?

 

Ai dè nguồn cơn từ cô cháu gái bà . Giờ thì gió chiều nào xoay chiều , mấy nhạo Chử Hi là góa phụ, giờ sang c.h.ử.i rủa nhà bà hổ. Nào là Lận Tông Kỳ cứu mạng cháu gái bà , cháu gái bà lấy oán trả ơn, phá hoại gia đình ân nhân. Lại còn lòi chuyện tin đồn Chử Hi là góa phụ cũng từ nhà bà .

 

Ban đầu bà còn kêu oan, ai ngờ Lận Tông Kỳ vốn hiền lành là thế, đùng cái báo cáo lên cấp tội danh "phá hoại hôn nhân quân nhân" của cháu bà , nể nang chút tình cảm nào. Chồng bà cũng vạ lây, phê bình kiểm điểm. Ông nhà bà sắp về hưu , nếu vì chuyện giáng chức thì bà ? Còn đứa con trai út nhập ngũ nữa chứ.

 

 

 

 

Loading...