Chử Hi nấu xong cơm thì Lận Tông Kỳ cũng về tới, hai cô con gái về cùng . Con bé út chạy phòng , chắc là ngửi thấy mùi thơm, miệng la toáng lên đầy phấn khích: "Mẹ ơi... Mẹ ơi..."
"Nghe , ..."
Chử Hi rửa tay từ bếp thì thấy con bé lao như một quả đạn pháo.
Bím tóc tết gọn gàng buổi sáng giờ rối tung đầu, chẳng cả buổi sáng nó cái gì mà n.g.ự.c và cổ tay áo là bụi đất.
Tối qua thấy con bẩn thỉu, cô còn tưởng Lận Tông Kỳ sơ ý trông con, giờ mới thấy hình như trách oan chồng .
"..."
Cô con gái út chẳng đang nghĩ gì, nhào tới ôm chầm lấy Chử Hi, ngước đôi mắt sáng lấp lánh lên: "Mẹ ơiii..."
"Ở đây."
Cô véo cái má phính của con: "Mau rửa tay , xem con bẩn kìa, ăn cơm."
"Vâng ạ!"
Vừa đến ăn là ngoan ngay lập tức.
Chẳng cần Chử Hi thêm câu nào, con bé vứt luôn cặp sách xuống đất, chạy thình thịch ngoài.
"..."
Nha Nha nhà một bước, thở dốc, thấy cảnh đó thì thở dài càm ràm: "Sao nó chạy nhanh thế ? Con bây giờ chạy nó luôn."
"Con còn nghi ngờ hồi đó ở bệnh viện bế nhầm nữa."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Chử Hi , dơ tay lên dọa đ.á.n.h yêu: "Nói năng linh tinh, em con mà thấy thì xem nó quậy con ."
"Còn bế nhầm cái gì? Tính nết y hệt bố con chứ ."
Nha Nha né tránh, cũng quăng cặp sách xuống cạnh chân Chử Hi: "Con rửa tay đây."
Nói xong chạy biến mất.
Chử Hi tức mắng với theo: "Hai cái đứa tổ tông ."
cô vẫn cúi xuống nhặt cặp sách lên, phủi bụi. lúc Lận Tông Kỳ dẫn khách cửa. Lận Tông Kỳ , theo là một đàn ông trẻ tuổi mặc quân phục.
Người đàn ông trông chừng hơn ba mươi tuổi, da ngăm đen, mắt một mí, dáng gầy cao. Ngũ quan quá xuất chúng nhưng thuộc kiểu ưa , tạo cho cảm giác tinh và kiên định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhat-ky-duoc-nuong-chieu/chuong-219.html.]
Người cũng nhiệt tình, thấy Chử Hi thì dường như sững một chút, đó tươi hô lớn: "Chào chị dâu ạ."
Lận Tông Kỳ mời khách nhà: "Đừng khách sáo, đây , uống chén nước ."
Sau đó sang giới thiệu hai với : "Đây là Giang Chí Quân, Phó đoàn trưởng Giang, còn đây là vợ , Chử Hi."
Chử Hi mỉm : "Chào đồng chí Giang."
"Mau , cứ coi như nhà nhé."
Vừa cô treo cặp sách của hai con lên tường.
"Dạ, phiền chị dâu quá."
Chử Hi với khách: "Phiền gì chứ, chồng ít khi dẫn bạn về nhà ăn cơm, hôm nay đặc biệt bảo nấu nhiều món một chút, chứng tỏ quan hệ hai . Chỉ là thêm vài món ăn thôi mà, nếu chú thích ăn thì cứ thường xuyên đến."
Người đàn ông nụ mặt càng thêm rạng rỡ: "Cảm ơn chị dâu."
Lận Tông Kỳ bưng thức ăn , theo là hai đứa nhỏ. Hai đứa quen Giang Chí Quân lắm, Nha Nha im lặng phụ giúp bưng bát đĩa, chỉ cô em út thấy khách lạ thì chạy lon ton đến mặt , nghiêng đầu tò mò hỏi: "Chú là ai thế?"
Chử Hi mà đau đầu: "Tinh Tinh, ngay ngắn chỗ của con ."
Vốn định bếp, thấy cảnh cô đành bàn ăn, bế thốc con gái út đặt lên ghế cho hẳn hoi: "Không lộn xộn."
"Không , ạ."
Giang Chí Quân tính tình dễ chịu xua tay, bảo với bé út: "Chú là Giang Chí Quân, cháu thể gọi chú là chú Giang."
Con bé cũng chẳng hiểu gì, đầu Chử Hi. Chử Hi gật đầu với con: "Bé ngoan là lễ phép, mau chào chú con."
Cô bé mở to mắt đàn ông, giọng non nớt gọi: "Chú Giang."
"Ơi!"
Giang Chí Quân kéo dài giọng đáp lời, vẻ mặt tươi rói.
Nói xong còn vươn tay định xoa đầu con bé, tiếc là con bé tinh ranh lắm, mồm thì gọi chú nhưng chẳng thích lạ xoa đầu. Bình thường ngay cả Chử Hi Lận Tông Kỳ sờ cũng khó, lúc con bé chẳng cần suy nghĩ liền đầu né tránh.
Bàn tay đàn ông hụt hẫng, theo bản năng thu về thì vô tình chạm trúng cánh tay Chử Hi đang ôm con. Chử Hi lúc đó đang cúi xuống chỉnh quần áo cho con gái vì con bé cứ ngọ nguậy.