“ đang dọa các vị. từ phương Nam tới, từng giao thiệp với nhiều nhà máy ở đó. So với chúng , tình hình ở phương Nam còn khó khăn hơn, thậm chí nhà máy đối mặt với nguy cơ đóng cửa. Một khi đóng cửa, tin đều hậu quả: chỉ ảnh hưởng đến kinh tế thành phố, mà đột nhiên thêm bao nhiêu công nhân thất nghiệp, họ sẽ về ?”
“Chúng cũng dám đảm bảo, năm nay quốc gia khôi phục thi đại học, liệu sang năm cho phép kinh doanh tư nhân ? Nếu kinh tế tư nhân hóa, giới trẻ liệu còn chôn chân ở cái công xưởng nhỏ bé nơi chợ trời ? Nhân tài chảy m.á.u ồ ạt, sản lượng sụt giảm, chỉ là đòn chí mạng với nhà máy, mà còn là đòn đau đối với sự phát triển của cả nội thành.”
“Sở dĩ xưởng trưởng, chủ yếu là góp một phần sức lực cho sự phát triển của đất nước. hiểu bao nhiêu về ngành cơ khí, theo , cả nước vô xưởng cơ khí, nhưng thực sự phát triển chỉ đếm đầu ngón tay. Hiện tại, cảm thấy bất kể là xưởng cơ khí của chúng xưởng nào khác, nếu tồn tại và phát triển lâu dài thì buộc đổi. Mục tiêu của là chuyển đổi mô hình xưởng cơ khí hiện tại thành nhà máy chế tạo máy công cụ. Máy công cụ liên quan mật thiết đến sự phát triển công nghiệp nặng của quốc gia, mà ngành chế tạo máy của nước so với nước ngoài vẫn còn cách lớn.”
“Tuy nhà máy của chúng còn nhỏ, công nhân chỉ hơn hai trăm , thậm chí kỹ thuật còn phụ thuộc khác, nhưng quyết tâm dùng 20 năm, 30 năm, thậm chí cả đời để chuyển đổi xưởng thành nhà máy chế tạo máy công cụ cao cấp, vượt qua Đức, vượt qua Nhật, đóng góp một viên gạch cho sự phát triển của nước nhà...”
Đây cũng là mục tiêu Chử Hi tự đặt cho . Cô là thì thôi, là lớn.
Sự hiểu về ngành máy công cụ cô từ một bài diễn thuyết. Năm hai đại học, một cựu sinh viên về trường tài trợ học bổng. Vị cựu sinh viên đó là một nữ doanh nhân hơn 50 tuổi, nghiệp đại học ngoài khởi nghiệp. Thời trẻ bà từng buôn bán quần áo, vật liệu gỗ, chồng mất, bà thừa kế một xưởng gia công máy móc chỉ còn cái vỏ rỗng. Cuối cùng, bằng nỗ lực của bản , bà vực dậy nhà máy, phát triển nó thành nhà máy chế tạo máy công cụ thứ 5 cả nước.
Cô còn nhớ vị nữ doanh nhân từng nhắc tới việc ngành chế tạo máy của nước nhà so với nước ngoài vẫn còn chênh lệch rõ rệt.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Các lãnh đạo bên hiểu lắm về ngành máy công cụ , nhưng ý tứ của Chử Hi thì vẻ là thứ lợi hại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhat-ky-duoc-nuong-chieu/chuong-245.html.]
Chử Hi phát biểu xong liền bước xuống, cả phòng họp chìm trong im lặng.
So với bài phát biểu của ba , lời của Chử Hi rõ ràng cụ thể và tầm hơn nhiều. Đầu tiên cô vạch trần hiện trạng lạc quan của nhà máy, đó khéo léo về những biến động chính sách trong tương lai và thách thức đối với bộ mặt thành phố, cuối cùng đưa triển vọng nếu cô hợp nhất và lãnh đạo xưởng.
Nói sách, mách chứng, trật tự rõ ràng. Tầm và kiến thức của cô bỏ xa những khác cả con phố. Chỉ cần điếc mù thì ai cũng ai hơn.
Quả nhiên, Phó thị trưởng ở vị trí cao nhất liền hỏi: “Vậy nếu cô xưởng trưởng, cô sẽ phát triển nhà máy như thế nào, cách khác là để thực hiện việc chuyển đổi mô hình?”
Là lãnh đạo, đương nhiên ông xa trông rộng. Một khi xưởng cơ khí chuyển đổi thành công, đối với thành phố sẽ là sự đổi to lớn. Đầu tiên, chính sách quốc gia chắc chắn sẽ nghiêng về phía họ, thì thậm chí cả thành phố sẽ chuyển theo, lợi ích vô cùng lớn.
Chử Hi mỉm đáp: “Đầu tiên là giải quyết vấn đề dân sinh. Nhà máy chuyển đổi, hết là cần tiền. Có tiền mới nhân tài, mới giữ chân nhân tài. Bước tiếp theo sẽ bắt đầu từ công nhân nhà máy, nâng cao chất lượng cuộc sống cho họ, tăng cường tính tích cực trong công việc, gia tăng lợi nhuận cho xưởng. Tiếp đó là thu hút nhân tài, ngoài việc tự mở trường học, sẽ hợp tác với Học viện Sư phạm thành phố, đồng thời mời các giáo sư Đại học Thủ đô về hỗ trợ. Thứ ba, hy vọng nhận sự giúp đỡ và ủng hộ của chính quyền, việc chuyển đổi xưởng cơ khí chỉ dựa sức chúng là đủ...”