Cô chút áy náy lôi nhà họ Chung cái cớ.
“Còn nữa, t.h.a.i hiện tại còn nhỏ, em bé còn yếu ớt, việc nấu cơm con cũng đụng , ngửi thấy mùi khói dầu là chịu nổi. Mọi chịu khó gánh vác giúp con, con cũng ăn chẳng bao nhiêu, chồng con nuôi con mà.”
“À đúng , con còn tẩm bổ dinh dưỡng, trứng gà thể thiếu . Không ngày nào cũng ăn, nhưng cách ngày cũng một quả chứ.”
Chử Hi ngẩng đầu, sắc mặt ngày càng khó coi của Lận, chút nhượng bộ: “Nếu đồng ý thì con về nhà đẻ, con cũng .”
Miệng nhẹ nhàng nhưng ngữ khí thì chuyện đùa.
Cô mới thèm khách sáo với họ. Lận Tông Kỳ tháng nào cũng gửi tiền về, tuy nhiều nhưng bao năm qua nhà họ Lận chắc chắn tích cóp một khoản lớn. Ở nông thôn thì chỗ nào tiêu tiền, tiền đó cuối cùng chẳng để dành cho ba đứa em chồng ?
Nếu Lận Tông Kỳ coi họ là nhà, thì họ tự nhiên cũng chăm sóc cho vợ con .
Mặt Lận tái mét, nghẹn họng nửa ngày, cuối cùng hung hăng trừng Chử Hi một cái.
Đưa cô về nhà đẻ ư?
Cũng may mà cô nghĩ ! Nếu cô về nhà đẻ, mặt mũi bà để ? Đến lúc đó c.h.ử.i rủa thế nào, bà chị dâu cả chắc chắn cũng sẽ mò sang gây chuyện.
Lùi một bước mà , cho dù để cô về, lỡ cô thì ? Đại Oa chẳng oán c.h.ế.t bà ? Con ranh miệng lưỡi trơn tru, đầy bụng toan tính, con trai bà là đối thủ của nó? Chắc chắn nó gì nấy, đến lúc đó đừng gửi tiền về, e rằng một lá thư cũng , thế chẳng hời hết cho con nha đầu ?
“Ăn cơm!”
Bà hung hăng phun hai chữ, cúi đầu và cơm, coi như ngầm đồng ý yêu cầu của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhat-ky-duoc-nuong-chieu/chuong-45.html.]
Bên cạnh, Lận Xuân Miêu với vẻ mặt kinh ngạc. Cô keo kiệt thế nào, ngay cả cô cũng chẳng ăn trứng gà, em trai cũng phần. Mãi dạo đó trẻ con ăn trứng gà thông minh mới c.ắ.n răng hấp cho em trai cách ngày một quả.
Giờ bà nỡ cho chị dâu ăn, quả thực là trời đổ mưa hồng.
Cô còn nhớ bảo cô học tập chị dâu, để lấy chồng bắt nạt. Lúc cô cũng chẳng còn tâm trí mà ghen tị, chỉ mải suy nghĩ xem chị dâu thế nào mà lợi hại như ?
Ăn xong, Chử Hi cũng rửa bát, uống t.h.u.ố.c xong liền về phòng rửa mặt đ.á.n.h răng.
Tranh thủ trời còn chút ánh sáng, cô tìm Hữu Khánh mượn giấy bút, thư hồi âm cho Lận Tông Kỳ.
Hữu Khánh từng thấy Chử Hi thư, cũng là bé giúp gửi . Ở nơi khỉ ho cò gáy , gửi thư hoặc là lên huyện, hoặc là đưa cho đưa thư. Người đưa thư đến mỗi ngày, thường cách mấy ngày mới qua một , bé nắm rõ quy luật.
Chử Hi cầm bút chì kín bốn mặt giấy. Cô kiểu nghiêm trang như Lận Tông Kỳ mà chuyện linh tinh, thẳng vấn đề báo tin mang thai. Cô bác sĩ bảo tính thời gian thì khớp với lúc rời , còn kể lể phản ứng t.h.a.i nghén rõ ràng, nào là nôn khan, nào là thèm chua, vô cùng vất vả.
Tiếp đó, cô bắt đầu trách móc một trận. Nào là hai còn tổ chức đám cưới, báo cáo kết hôn cũng mà lòi đứa con, chuyện khó bao. Anh ở bên ngoài thấy, nhưng cô ở nhà chịu đựng tất cả, nên đều tại . Đợi con đời, cô nhất định sẽ mách với con là bố nó đáng tin cậy thế nào… Blah blah một đống lớn.
Cuối cùng cô bắt đầu sến súa, nhớ , mơ thấy liên tục mấy đêm, ban ngày việc tinh thần, trong đầu là hình bóng , ăn cơm cũng thấy ngon. Cô còn bịa chuyện m.a.n.g t.h.a.i điềm báo, mơ thấy một em bé mập mạp ôm quả trứng vàng đến chơi, chơi chán nỡ về nên tặng trứng cho cô, đòi con của cô… Thổi phồng lung tung một hồi.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Viết liền tù tì hai tờ giấy, đến khi hết chỗ mới dừng bút. Kiểm tra một lượt thấy chính tả mới đưa thư cho Hữu Khánh.
Hữu Khánh cầm lá thư Chử Hi mà nỡ gấp . Tuy bé chữ nhiều, chữ Chử Hi là kiểu chữ hành ( nhanh, nét bay bướm), nhưng vẫn nhận chữ chị dâu , hề thua kém thầy giáo.