Rửa mặt xong, cô bưng chậu về phòng. Bên ngoài lạnh quá, trong phòng vẫn thoải mái hơn. Trong bếp khói bụi nhiều, tuy ấm nhưng cô lo cho em bé.
Mọi khi giờ là lúc cô t.h.a.i giáo, nhưng giờ trong phòng , cô hiếm khi thấy ngại ngùng.
Đẩy cửa nhà, đàn ông dường như ngủ, mắt nhắm nghiền. Chử Hi rón rén , đặt chậu xuống, thấy bao đồ hôm qua mang về, tò mò tới mở xem.
Lần Lận Tông Kỳ mang về ít đồ, ngoài đồ ăn đồ dùng, Chử Hi còn thấy mấy cuộn len. Cầm lên sờ thử, cảm giác như lông cừu. Cái cô từng nhắc trong thư, vùng Tây Bắc chăn nuôi phát triển, mang ít về thì .
Len thời là đồ quý, tiền cũng mua . Cung Tiêu Xã ở thị trấn bán. Trương Thục Mai một cái áo len cộc tay cũ mèm vẫn coi như bảo bối, đó là do chị họ ở thành phố cho, Cung Tiêu Xã thành phố mới bán.
Nếu thấy thì Chử Hi cũng sắp quên chuyện . Cô đan len. Hồi đại học, cô giàu như bạn bè để mặc áo len lông dê mấy nghìn tệ, nhưng tính tình hư vinh thích , thua kém ai nên tự mua len mạng về đan. Cô thông minh, mua sách về học là ngay, đan đủ kiểu hoa văn: áo len, váy, mũ, khăn quàng cổ… Chẳng kém gì đồ mua.
Cô còn viện cớ rằng quần áo mạng quá, kiểu dáng đại , thà tự đan còn hơn.
Cô cũng chẳng bạn bè tin , nhưng thấy cô mặc , nhiều bỏ tiền đặt cô đan, giúp cô kiếm kha khá tiền tiêu vặt.
Phía đáy bao là len, Lận Tông Kỳ cũng chú ý, nhét lộn xộn, cuộn còn rối. Màu đen, xanh lục, xám, mà đau cả đầu.
Tuy nhiên nhiều len thế chắc đan mấy cái áo. Trong lòng Chử Hi kích động, vội vàng rón rén ngoài tìm bố Lận cho mấy que đan.
Lận Tông Kỳ ngủ một giấc đến nửa buổi sáng. Trong nhà bận rộn thành một đoàn, ngày mai là Tết , Lận và đều đang chuẩn cơm tất niên.
Bố Lận và Hữu Khánh quét dọn nhà cửa. Mẹ Lận sốt ruột quát ngoài sân: “Còn mau giúp, cả nhà đều trông chờ ?”
Mẹ Lận đậu phụ, đang đổ nước đậu trắng xóa trong nồi chậu lớn. Chử Hi thấy bao giờ, ở cửa bếp tò mò .
Bố Lận vội vứt cái chổi, chạy bếp giành lấy cái gáo trong tay bà để múc tiếp. Mẹ Lận rảnh tay liền lập cập về phòng thu dọn, bà Cung Tiêu Xã huyện mua đồ Tết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhat-ky-duoc-nuong-chieu/chuong-54.html.]
Mấy hôm nay trong đội bố trí xe bò chở xã viên lên huyện sắm Tết. Đường núi khó , tuyết dày, xe bò chở tự nhiên hơn tự bộ.
Mẹ Lận thu dọn xong vẫn yên tâm, trong sân chỉ huy: “Nhà cửa sân vườn quét tước sạch sẽ cho , băng mái hiên cũng đập , treo lủng lẳng ở đó cái thể thống gì?”
“Mái nhà cũng dặm một chút. Xuân Mai, lát nữa ướp thịt lợn . Xuân Miêu, đun nồi nước nhổ lông gà. Hữu Khánh, lát nữa cầm giấy đỏ đến chỗ thầy giáo nhờ cho câu đối…”
Nghe tiếng giục bên ngoài, Lận sốt ruột chống nạnh hét vọng : “Đến đây đến đây…”
Sau đó vội vàng ném một câu: “Cứ thế , khi về xong hết đấy.”
Nói xong vội vàng hoảng loạn cửa.
Mẹ Lận , trong nhà lập tức yên tĩnh hơn hẳn. Bố Lận một lát xong cho Chử Hi mấy que đan thuôn dài. Cô về phòng việc gì , dứt khoát đan áo len.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Lận Tông Kỳ ở nhà mấy ngày, cứ đan cho một cái , còn cô sẽ từ từ đan cho và con , cái vội.
Chuyện Lận Tông Kỳ về Chử Hi với nhà họ Lận, ai nấy đều vui vẻ, nhưng đang ngủ trong phòng nên ai quấy rầy.
Chử Hi hiếm khi hào phóng một , lôi phần lớn đồ đạc Lận Tông Kỳ mang về .
Tuy nhiên cô giữ một phần thịt, định mùng 2 về nhà đẻ sẽ mang theo. Mẹ Chử may cho cô nhiều quần áo như , thể chút lòng thành đáp .
Khi Lận Tông Kỳ tỉnh dậy liền thấy Chử Hi cửa sổ lưng về phía , rõ đang gì, đầu cúi xuống, chân đặt lên thùng than sưởi ấm.
Anh cũng ngủ nướng, ngủ một giấc thấy tinh thần sảng khoái liền dậy mặc quần áo.