Thập niên 70: Nhật Ký Được Nuông Chiều - Chương 74

Cập nhật lúc: 2025-12-22 05:28:49
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lận Xuân Miêu mà nước mắt ngắn nước mắt dài, trong lòng chua xót, cảm thấy chị dâu với quá, hối hận đối xử tệ với chị.

 

"Chị dâu, em chọc tức chị nữa, chị bảo gì em nấy."

 

Vừa định gả cho kẻ ngốc, cô thấy trời đất tối sầm, lòng lạnh toát. Sao cô thể lấy kẻ ngốc ? Dù là thành phố cũng ! Sau cô thế nào? Trong đội sản xuất cũng một kẻ ngốc hơn ba mươi tuổi, bẩn thỉu, ngày nào cũng từ đầu làng đến cuối xóm như kẻ điên, dọa bọn cô sợ c.h.ế.t khiếp, trẻ con chẳng dám bén mảng đến gần.

 

Lận Xuân Miêu tuy cũng thành phố, nhưng so với việc lấy kẻ ngốc, cô thà lấy nghèo rớt mồng tơi còn hơn chỉ trỏ cả đời. Mẹ cô mà kém cả chị dâu, chị dâu ít nhất còn kẻ ngốc , chẳng thèm hỏi ý kiến cô một câu.

 

"Chị dâu, em sợ lắm."

 

Lận Xuân Miêu lo âu Chử Hi. Ngày thường hùng hổ là thế, nhưng suy cho cùng cô cũng chỉ là cô nhóc mười tám mười chín tuổi.

 

Chử Hi an ủi: "Cô cũng đừng trách , bà lớn tuổi , suy nghĩ chu , cứ nghĩ thành phố là , cô thoát khỏi cái chốn khỉ ho cò gáy . Tâm ý là , khi cũng thím Hứa lừa mị. Thành phố thực cũng chẳng sướng thế , ăn uống gì cũng tốn tiền, nhà cửa chật chội, công việc thì ít, đấu tố. Nếu thì lắm thanh niên trí thức về nông thôn thế?"

 

"Thực chị sợ nhất cô lấy kẻ ngốc, mà là cô thật thà quá, giống hệt cô. Người thành phố khôn lỏi lắm, ngoài mặt một đằng trong nẻo một nẻo. Cô là con bé nhà quê lên đấy khéo lột da sống, ai chị chồng nhà thật ? Ngay trong đội còn em đòi chia gia tài nữa là."

 

Lận Xuân Miêu gật đầu lia lịa, thấy lời chị dâu câu nào cũng chí lý. Người thành phố đúng là tính, cứ trạm lương thực mỗi năm thu mua thóc lúa mà xem, hạch sách đủ đường. Nhân viên Cung tiêu xã huyện cũng coi thường dân quê. Nếu cô lấy kẻ ngốc, chắc chắn cũng coi thường.

 

"Chị dâu..." Cô nàng nghẹn ngào, nước mắt nước mũi tèm lem.

 

Cô cảm thấy cả đúng là cưới vợ hiền. Cũng may cô khôn , chống đối chị dâu nữa, nếu thì chẳng giờ .

 

Mẹ Lận trở về lúc nửa đêm. Trừ Hữu Khánh và Xuân Mai, những khác đều ngủ. Chử Hi ngủ một giấc, tiếng động bên ngoài thì tỉnh dậy, bèn khoác áo xuống giường.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Mẹ Lận ăn tối, nhưng vì trong lòng chuyện nên lúc chẳng ăn bao nhiêu. Giờ bàn, mặt mày hồng hào, bà sai Lận Xuân Miêu nấu bát mì, tiện thể đập thêm hai quả trứng. Trong lòng vui vẻ nên quyết định ăn một bữa trò.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhat-ky-duoc-nuong-chieu/chuong-74.html.]

 

Lận Xuân Miêu sắc mặt , trong lòng vẫn còn oán chuyện định gả cho kẻ ngốc nên nhúc nhích.

 

Mẹ Lận thấy thì sa sầm mặt mày, cho rằng con nha đầu vô lương tâm, chạy gãy chân vì nó mà nó đến bát mì cũng thèm nấu cho . Bà trừng mắt quát: "Mau !"

 

Chử Hi cũng xuống một bên, liền liếc Lận Xuân Miêu. Xuân Miêu mím môi im lặng. Tính bướng bỉnh nổi lên, quyết .

 

"Sao thế? Để , để cho."

 

Bố Lận hiền lành dậy, đợi Lận lên tiếng vội vàng tập tễnh ngoài.

 

"Ai bảo định gả con cho kẻ ngốc?"

 

Lận Xuân Miêu mặt chỗ khác, thèm bà.

 

Mẹ Lận vốn đang tức đến khó thở, câu thì chột , vội cầm ấm rót nước uống. Biết con gái rõ sự tình, bà sang Chử Hi, mặt mày tươi rói, giọng điệu kích động: "Úi chà chà, vợ thằng Đại Oa , may mà hôm nay . Nhìn thấy thằng bé đó , dáng cao ráo, mặt chữ điền, trông sáng sủa gọn gàng, đúng là đứa trẻ . Nó xách theo một tảng thịt to tướng, thật thà chất phác."

 

"Biết tới xem mắt, mặt nó đỏ bừng vì ngượng, con nhà đắn."

 

Chử Hi tủm tỉm gật đầu: "Thế thì quá ."

 

"Chứ còn gì nữa! Nó công việc pha lóc thịt ở xưởng chế biến, ngày nào cũng thể mang ít lòng lợn về. Mẹ chị họ con , mặt mũi hồng hào, ăn sung mặc sướng. Ôi chao, nếu rể như thế, nhà chẳng ngày nào cũng thịt ăn ?"

 

 

 

 

Loading...