Vừa mẫu, vặn cái vòi nước dựng nhà, quả nhiên nước chảy .
Sau đó tiếp: "Ở đây đôi khi giờ giấc huấn luyện cố định, nên giờ dậy cũng chuẩn. Bên nhà ăn, từ sân tập lớn qua rẽ là thấy, hai tầng lận, đều là chỗ ăn uống. Cạnh nhà ăn cái Cung tiêu xã (cửa hàng quân nhu), đồ nhiều nhưng mấy thứ cơ bản đều mua . Hiện tại chúng em vẫn ngoài mua thực phẩm, nhưng sắp tới lãnh đạo bảo chị em quân nhân đến thì thể yêu cầu mua thức ăn, định mở rộng Cung tiêu xã, sẽ bán cả rau thịt..."
"Thế thì quá."
Trò chuyện thêm một lúc, Điền Tráng thấy còn gì thiếu sót mới chào tạm biệt. Chử Hi cũng để về tay , cô bốc mấy cái kẹo trong túi nhét tay : "Cầm lấy, đừng từ chối, giúp chị cả buổi chiều , ngại quá."
"Dạ... em cảm ơn chị dâu..."
"Có gì mà cảm ơn, là chị cảm ơn , đúng là bộ đội rèn luyện khác, lễ phép tháo vát..."
"Hì hì hì."
Cậu lính trẻ ngượng ngùng gãi đầu, cảm thấy mấy lời khen còn ngọt hơn cả kẹo trong tay.
Tiễn xong, Chử Hi định bế con nhà thì thấy cạnh cửa nhà bên cạnh một phụ nữ đang vươn cổ tò mò sang. Hai nhà cách một con đường nhỏ, xa gần.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"..."
Thấy phát hiện, phụ nữ ngượng nghịu, bước ngoài một chút, : "Em là vợ Lận đoàn trưởng ? Chào em, chồng chị cũng là phó đoàn trưởng, tên Chương Thành Ngọc, chị là Lương Tố Nhã. Sau là hàng xóm , giúp đỡ nhé."
Chử Hi cũng đáp: "Em chào chị Lương Tố Nhã, em là Chử Hi, mong chị giúp đỡ nhiều ạ."
Hai gì thêm, chào hỏi xã giao ai về nhà nấy.
Chử Hi nhà, chìa khóa do Điền Tráng đưa. Cũng may Lận Tông Kỳ còn chút tâm, cô cứ lo còn thèm khóa cửa, dù cô cũng gửi ít đồ tới đây.
Mở cửa bước , dù chuẩn tâm lý nhưng Chử Hi vẫn cảnh tượng mắt cho tức bốc khói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhat-ky-duoc-nuong-chieu/chuong-82.html.]
Hít sâu một , cô kiềm chế tính khí trong. Nhà lớn, sáu bảy chục mét vuông, ba gian nhỏ: một phòng khách, hai phòng ngủ, phía phòng khách là bếp.
Phòng bên trái để trống, bên chia hai gian, một lớn một nhỏ. Gian bên trái kê giường. Nhìn quanh một lượt, cả căn nhà chỉ chiếc giường là t.ử tế, bên trải một lớp chăn mỏng.
Chử Hi sờ thử thấy chăn ẩm ướt kinh khủng, đàn ông ngủ ở đây nữa?
Những chỗ khác trong nhà thì miễn bàn, nội thất thì đầy đủ: bàn ghế, bàn nhỏ, bếp lò, đồ bếp đều , nhưng tất cả vứt lộn xộn một đống ngay giữa phòng khách.
"..."
Cô lôi thôi đến thế? Ngày thường ở mặt cô bao nhiêu siêng năng bấy nhiêu siêng năng mà?
Trời về chiều, Chử Hi lười dọn đống đồ đạc lộn xộn ngoài phòng khách. Những món đồ cô gửi bưu điện đến Lận Tông Kỳ vứt bàn phòng khách, gửi đến thế nào thì giờ vẫn y nguyên thế , cũng chẳng thèm mở cất . May mà vứt xuống đất, nếu chắc ẩm mốc hết .
Chử Hi đặt tay nải lên cái ghế bên cạnh, lục lọi một hồi thì thấy một cái nôi rung. Mắt cô sáng lên. Nhà họ Lận ở quê cũng một cái nôi, là do bố Lận cho mấy em Xuân Miêu hồi nhỏ, nếu vì cồng kềnh mang thì cô cũng mang theo.
Lúc thấy chiếc nôi, dù Lận Tông Kỳ kiếm ở , nhưng sẽ đỡ đần cho cô khối việc.
Vốn định lấy áo bông, áo len trong bọc đồ lót xuống giường cho con gái ngủ, nhưng chăn giường ẩm quá, Lận Tông Kỳ ngủ chứ con gái bảo bối của cô thì thể chỗ đó. Giờ nôi thì .
Trên nôi bụi, Chử Hi rảnh tay lấy giẻ lau, bèn dứt khoát cởi tấm khăn trải giường quấn trải lên đó, mở bọc đồ lấy áo bông áo len lót thêm .
Đặt xuống là con bé tỉnh, nhưng , ngoan ngoãn trong nôi nhúc nhích. Đôi mắt đen láy mở to , nhưng chớp mắt chậm chạp, vẻ vẫn còn buồn ngủ.
Chử Hi với con, giọng dịu dàng: "Đây là nhà mới của chúng , lấy màn cho con, con ngủ thêm chút nữa nhé?"