Làm xong cũng đến nửa buổi sáng. Cô chọn bốn cái bánh nhất, bỏ bát, bế con ngoài. Cô sang nhà Lương Tố Nhã , ngay cạnh nhà. Đến nơi thấy Mã Tiểu Hồng cũng đang ở đó.
Chử Hi tươi rói, chút khách sáo: "Mau đây đỡ hộ em cái, em mang đồ ngon cho các chị . Chị Hồng cũng ở đây thì quá, đỡ công em thêm chuyến nữa." Sợ Mã Tiểu Hồng hiểu lầm, cô thêm một câu.
"Món gì ngon thế? Mới cửa chị ngửi thấy mùi thơm ." Lương Tố Nhã vội chạy đón lấy cái bát, mấy chiếc bánh bên trong đầy tò mò. Món cô ăn bao giờ, nhưng là rẻ.
"Bánh nướng trứng chảy, em bừa đấy, các chị nếm thử xem, em thấy cũng ."
"Nhìn là ngon ." Mã Tiểu Hồng cổ vũ.
Hai mỗi cầm một cái, c.ắ.n thử một miếng thì phát hiện sai chút nào. Họ tròn mắt Chử Hi: "Ngon quá, em tự thật á?"
"Lớn thế chị ăn món điểm tâm nào ngon thế , cứ tưởng bánh trung thu là ngon nhất, giờ so với cái thì xách dép."
Nói hai c.ắ.n thêm miếng nữa, nhưng chỉ dám c.ắ.n nhẹ, luyến tiếc nỡ ăn hết ngay. Ăn xong một cái thì thôi ăn nữa. Mã Tiểu Hồng ngại ngùng: "Chị để phần cho chồng chị, cũng ăn món nào ngon thế ."
Lương Tố Nhã cũng bất đắc dĩ: "Chồng chị còn tham ăn hơn chị, để phần cho lão nếm thử, tí nữa ngửi thấy mùi ầm lên với chị cho xem."
Chử Hi mím môi . Nghĩ đến sáu cái bánh cô để phần cho Lận Tông Kỳ ở nhà, so sánh mới thấy Lận Tông Kỳ lấy cô đúng là quá hạnh phúc.
Tuy nhiên, Chử Hi quên mục đích chính của khi đến đây.
"Nhắc mới nhớ, hôm qua vợ chồng em huyện, qua khúc sông thượng nguồn, chẳng nữa, cả đàn vịt bơi lội tung tăng, nước đục ngầu, cỏ cây xung quanh dẫm nát thành bùn lầy, thảo nào nước hôi thế, nước đấy mà ăn ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhat-ky-duoc-nuong-chieu/chuong-98.html.]
"Nước bẩn quá ăn sinh bệnh. Người quê nuôi gà nuôi lợn cũng cách ly với , gà cúm gà, lợn dịch lợn, lỡ mắc bệnh thì con vật c.h.ế.t là cùng, xót công nuôi thôi, chứ lây sang thì nguy to."
"Lây sang thật đấy, em nhớ mấy năm , đội sản xuất gần nhà em dịch lợn, chỉ lợn c.h.ế.t sạch mà còn c.h.ế.t cả , cuối cùng cả đội bỏ làng hết, đến giờ vẫn chẳng ai dám ."
"Em dọa các chị , chỉ là thấy an . Tuy chồng em ngày nào cũng gánh nước giếng nhà ăn về, lo khoản , nhưng còn bao nhiêu nhà quân nhân vẫn ăn nước sông. Chúng sống cùng một doanh trại, bảo bộ đội là một nhà thì thể chỉ lo ."
"Hơn nữa, nhỡ xảy chuyện thật thì chúng cũng trốn , đúng ?"
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Tất nhiên em cũng tư tâm. Giờ trời sáng sớm còn đỡ, chứ mùa đông rét mướt, ngủ nướng thêm tí cũng quý. Đàn ông vất vả cả ngày, sáng hôm còn dậy sớm gánh nước thì cực quá. Giờ gánh nước đông, xếp hàng, càng ngày càng dậy sớm, thấy mà thương."
Chưa kể nhiều lúc giặt giũ nhiều, chum nước đủ dùng. Rõ ràng lắp vòi nước mà dùng thì phí phạm quá.
Lương Tố Nhã và Mã Tiểu Hồng vẻ mặt cũng nghiêm túc hẳn, gật gù thấy Chử Hi lý.
Lương Tố Nhã : " là thế thật. Sau gánh nước chỉ đông lên thôi. Chồng chị tính thật thà, nhường nhịn khác, mấy nay rõ sớm mà về càng ngày càng muộn, bảo là nhường lấy nước về nấu cơm, chị chẳng với lão."
" đấy, chồng em ngày nào cũng đến khuya, ngủ đủ giấc, sáng em dậy chạy gánh nước, bảo thì cũng . Em thực cũng , nhưng em thế, thấy ăn nước giếng là đúng , chỉ tội khổ chồng thôi." Mã Tiểu Hồng rầu rĩ. Chồng cô lớn tuổi , hồi trẻ giữ gìn, giờ đau ốm lặt vặt, cô mà xót.
Lương Tố Nhã khôn ngoan hơn Mã Tiểu Hồng chút, Chử Hi thế là ý đồ, bèn hỏi thẳng: "Em cách gì ?"
"Nếu cách thì thử, bọn chị đầu óc chậm chạp, nghĩ gì ho. Nếu thấy lý, chị với Tiểu Hồng sẽ phối hợp với em."