"Tiểu Đường! Tiếp nhận !"
Đường Nghị Dương đáp , chạy tới nhận một cô gái mặt đầy máu.
Khi bế cô chạy, ảo giác , Đường Nghị Dương cảm thấy ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Hiện trường hỗn loạn, nhất thời cũng nhớ là gì.
Việc cứu là quan trọng nhất, những thứ khác tạm gác sang một bên. Anh đặt cô gái xuống, chạy về xe tiếp tục giúp đỡ cứu những khác.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Vì t.a.i n.ạ.n xảy trong khu vực thành phố, xe cứu thương đến nhanh. Chẳng mấy chốc tất cả thương đều đưa lên xe và rời .
Đám đông xì xầm dần tản . Đường Nghị Dương vũng m.á.u mặt đất, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống trải.
Đang ngẩn thì mấy em cùng gọi . Đường Nghị Dương bừng tỉnh, vội vàng theo họ.
khi về đến nơi, giường trở qua mà tài nào ngủ . Trong đầu lúc thì hiện lên khuôn mặt đầy máu, lúc là gương mặt của yêu.
Anh cũng hiểu liên tưởng hai với .
Cứ thế chịu đựng, mãi đến sáng. Khi thấy tiếng mở cửa bên ngoài, bật dậy ngay lập tức.
Đây là thói quen của .
Nếu về muộn, sáng hôm nhất định gọi điện về nhà và cho Đàm Ngọc Dao báo bình an.
Đường Nghị Dương rửa mặt qua loa đạp xe đến bến tàu. Lúc kho hàng hẳn mở cửa.
"Tiểu Đường, chúc mừng năm mới! Sao dậy sớm thế?"
"Ừ, qua đây gọi điện về nhà."
Đường Nghị Dương chào hai trông coi kho, đang chuẩn lấy điện thoại.
"À đúng , Tiểu Đường. Vài ngày bạn gái gọi điện tới. Nói là đài báo bão, hỏi xem các về . Đang chuyện thì thằng con kéo đứt dây điện thoại. Lắp xong thì gọi nữa. Phải tìm dây mới dùng . Chắc cô gọi nên lo lắng."
Nghe xong, trong lòng Đường Nghị Dương chợt nhảy lên, cảm giác .
"Vâng, ."
Hôm nay là mùng ba Tết, ban đầu định gọi về nhà chúc Tết , nhưng giờ đương nhiên gọi cho cô .
Điện thoại reo hai tiếng nhấc máy. Đường Nghị Dương còn kịp gì thì thấy giọng cha của cô , vẻ lo lắng.
"Dao Dao, con đến ? Trên đường chuyện gì chứ? Ba tối qua mí mắt cứ giật suốt, lo c.h.ế.t ."
Đường Nghị Dương ngơ ngác, ý ông thì Ngọc Dao ở nhà? Vậy cô ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhat-ky-giam-beo-cua-ho-yeu/201.html.]
"Chú ơi, là cháu, Tiểu Đường. Ngọc Dao ạ?"
Đầu dây bên im lặng một lúc, giọng càng thêm lo lắng.
"Tiểu Đường? Dao Dao gọi cho các , lo lắng nên đến chỗ . Cậu gặp con bé ? Con bé từ sáng ngày 3, hôm nay là ngày 7 . Chắc đến nơi chứ! Mí mắt giật cả đêm, chẳng lẽ con bé gặp chuyện gì ?! Tiểu Đường, mau tìm xem."
Đường Nghị Dương vội vàng an ủi: "Chú đừng lo. Nếu cô từ ngày 3 thì hôm nay 5 giờ sáng sẽ đến. Mùa đông khác với mùa hè, đường tuyết, thể sẽ chậm hơn chút. Giờ cháu sẽ đến nhà ga và nhà trọ tìm xem, nếu tìm thấy sẽ gọi điện cho chú ngay. Chú yên tâm!"
Nghe sẽ tìm ngay, bên rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Vội vàng thúc giục cúp máy.
Đường Nghị Dương đồng hồ, mới hơn 6 giờ. Vội vàng gọi về nhà báo bình an.
Phùng Quyên thương con trai.
"Đã đến Tết mà các con vẫn bận rộn như . Rốt cuộc khi nào con mới về? Hay là thôi việc tàu ? Nhà thiếu tiền của con ."
"Mẹ, tiền tự kiếm tiêu cũng yên tâm. Công việc tàu nguy hiểm như nghĩ . Hôm nay con chuyện với nữa, con còn việc gấp ngoài. Tối sẽ gọi cho bố ."
"Thôi , đạp xe cẩn thận nhé. Coi chừng đường trơn..."
Đường trơn...
Đường Nghị Dương đột nhiên nhớ đến chiếc xe lật nửa đêm. Và khuôn mặt nhỏ nhắn dính m.á.u ám ảnh cả đêm qua. Đầu óc ong ong, tay mềm nhũn , ngay cả điện thoại cũng cầm nổi.
Anh vội vàng chạy tới nhà ga, quên cả xe.
"Tiểu Đường?! Tiểu Đường?! Ê! Chạy ?"
Lão Lưu gọi , thấy ống rơi xuống đất. Vội vàng nhặt lên treo .
Đường Nghị Dương chạy như điên, ngã mấy , quần áo rách hết. Khi đến nhà ga, thấy nhiều đang chen chúc bên trong. Đều là những tin xe lật tối qua đến hỏi thăm tình hình.
Anh túm vài bên ngoài hỏi, ai chiếc xe đó từ tới, đang định chen trong thì thấy một cảnh sát tuần tra cầm loa lớn bước .
"Đừng chen lấn nữa! Chiếc xe khách gặp t.a.i n.ạ.n tối qua đường Đồng Thạch là từ thành phố X tới. Ai bạn bè thì mau đến bệnh viện Nhân Dân đăng ký nhận, thì mau giải tán. Đừng ảnh hưởng đến trật tự nhà ga! Thông báo nữa, tối qua..."
Mặt Đường Nghị Dương tái mét, từ đầu đến chân lạnh toát. Cô thật sự ở chiếc xe đó!
Vậy nên tối qua trong những thương mà cứu cô !
Đường Nghị Dương vung tay tát một cái, lập tức chen ngoài và chạy tới bệnh viện.
Vừa chạy hồi tưởng đoạn cứu tối qua. Nghĩ nghĩ thì cô gái mà bế xuống giống.
Trong lòng vô cùng hối hận, nếu lúc đó chú ý hơn một chút, lẽ nhận cô.