Phùng Tam Muội nhịn , hỏi vấn đề mà quan tâm nhất. Khi nhắc đến tiền, đám đông trở nên yên lặng.
Mặc dù họ giao khoán Đại Lương Sơn, nhưng điều đó ngăn cản họ lắng giá cả.
Bí thư thôn trưởng thôn già, thấy ông gật đầu, mới báo một con .
Nghe mỗi nhà sẽ chia hơn 800, gần 900 tệ. Những đại diện phía đều cảm thấy nóng lòng.
Số tiền cộng đủ để xây một ngôi nhà lớn bằng gạch đất.
Không khác nghĩ , nhưng Phùng Tam Muội thì động lòng. Ngôi nhà cũ của bố cô còn trụ lâu nữa. Nếu tiền , cô chỉ cần dùng một phần nhỏ là thể xây hai căn nhà kiên cố. Số còn để dành cho con trai học và lấy vợ.
Cô và một nửa lập tức đồng ý.
Những còn vẫn đang do dự, tiếc tiền, thêm mấy dặm đường.
Đàm Ngọc Dao cúi xuống gì đó tai trưởng thôn già. Đôi mắt già nua của Đàm T.ử Bình sáng rực lên.
"Người nhận thầu rằng, chỉ cần các đồng ý để cô nhận thầu cả Đại Lương Sơn và Tiểu Lương Sơn. Cô đảm bảo sẽ xây một con đường lớn từ làng đến thị trấn trong vòng ba năm!"
Ông thật sự ngờ cô gái nhỏ nhà họ Đàm hào phóng như . Phải rằng, để xây con đường , mười vạn tệ thì thể nào .
Con đường từ làng đến thị trấn luôn là mối lo của ông. Trời nắng thì còn đỡ, nhưng khi trời mưa thì đường giống như trượt băng. Hàng chục đứa trẻ xa để đến trường, mỗi năm hơn mười đứa thương vì té ngã.
Nếu con đường sửa chữa , thời gian đến thị trấn sẽ giảm ít nhất một nửa, và việc đến trường của bọn trẻ cũng sẽ an hơn nhiều.
Bây giờ ông thật sự ký hợp đồng ngay lập tức.
Đàm Ngọc Dao thực nghĩ nhiều như . Từ đầu cô định sửa đường. Không sửa đường, với điều kiện , dù hái quả thì vận chuyển ngoài cũng sẽ hư hỏng.
Hơn nữa, ở nhà cô còn hai đứa trẻ cần học, thể để chúng giống như những đứa trẻ trong làng, về nhà thành những "bùn lấm" những ngày mưa.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Dù là ai, cứ nghĩ đến cảnh chúng vật lộn con đường bùn lầy, Đàm Ngọc Dao đau lòng vô cùng.
Khi đến việc sửa đường, ngay lập tức thêm một nửa đồng ý. Phần lớn đều là những gia đình con cái.
Bí thư thôn thống kê , hơn 90% đều đồng ý. Ngay lập tức một bản đồng ý để họ ký tên.
Những đồng ý đều là những quyết định và cần về nhà bàn bạc. Tuy nhiên, bàn bạc cũng chẳng ích gì, thiểu phục tùng đa .
Khi dần dần rời , Đàm T.ử Bình mới thời gian chuyện với Đàm Ngọc Dao. Bây giờ ông cô như thấy một "cục vàng".
"Cô bé, khi nào đến ký hợp đồng đây?"
"Hừm, ngày nhé, mai sẽ thị trấn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhat-ky-giam-beo-cua-ho-yeu/224.html.]
Cô định dẫn bố cùng, tiện thể hỏi giá xi măng và cát đá ở thị trấn.
Tối hôm đó, khi Đàm Ngọc Dao gọi điện thoại kể cho Đường Nghị Dương , ngay lập tức đưa cho cô một điện thoại, rằng đó là một đội trưởng công trình mà quen trong hai năm qua. Thường xuyên giao dịch vận chuyển cát đá tàu với , là một trung thực, ăn bớt vật liệu.
Đàm Ngọc Dao coi điện thoại đó như báu vật. Sau khi ký hợp đồng xong xuôi, cô sẽ liên lạc với .
Sáng hôm , hai cha con cùng khỏi nhà, khỏi làng thấy tấp nập con đường nhỏ.
Người lên vai đều gánh, trở về tay và lưng đều đầy củi, còn kéo theo hai cây gỗ chặt.
Đàm Ngọc Dao: "..."
Thôi kệ, dù khi nhận thầu, những cây cũng sẽ chặt. Hơn nữa, cô vẫn trả tiền mà.
Khi hai cha con trở về với một túi tiền lưng, cửa làng trở nên yên tĩnh. Đừng lớn, ngay cả trẻ con cũng . Dưới gốc cây đa lớn, nơi thường trẻ em yêu thích, cũng trống trơn.
Đang thắc mắc, thì thấy Phương Chiêu Đệ chạy tới chỗ họ.
"Nhanh về, nhanh về."
Một tay kéo một , trông gấp gáp, rõ ràng là chuyện xảy .
Đàm Ngọc Dao nghĩ rằng con ở nhà bệnh, chạy còn nhanh hơn cả Phương Chiêu Đệ. Kết quả là khi về đến nhà, hai đứa trẻ đang chơi đùa vui vẻ với Ngọc Đình và Ngọc Châu, chuyện gì cả.
"Mẹ? Sao vội vã kéo chúng con về , chuyện gì thế?"
"Núi đó đừng nhận thầu nữa..."
Trái tim Đàm Ngọc Dao chợt giật .
"Sao ?"
"Trên núi rắn! Là hai con rắn lớn. Hôm nay nhiều trong làng thấy, tất cả đều đuổi xuống núi."
Phương Chiêu Đệ nghĩ đến những con rắn lớn mà hàng xóm mô tả, da đầu cứ run lên.
Trái tim Đàm Ngọc Dao căng thẳng thả lỏng. Là Bích Thao và bạn đời của nó, thì gì đáng lo.
bây giờ chúng đang ngủ đông ? Hay là dân trong làng chặt cây phiền đến chúng?
Người dân trong làng bây giờ hối hận vô cùng, ham chút lợi mắt mà lên núi chặt cây, kết quả gặp hai con rắn lớn.
Nếu chịu nhận thầu nữa thì ?
Chỉ cần nghĩ đến hơn 1000 tệ bay mất như bọt nước, tối nay hầu như ai ngủ .
Đàm T.ử Bình cũng , cả đêm trằn trọc ngủ yên.