Triệu Trạch   nhiều ướt át như vợ chồng Dư Phú Quý, trực tiếp đưa hai đôi bao tay sang: "A Niệm cảm lạnh   đến, đây là A Niệm thức suốt đêm ,   đan cho em gái Khanh Khanh  ,  một nam nhân dãi nắng dầm mưa, bao tay  cái gì ."
“Cảm ơn chị dâu giúp .” Sở Đại nhận lấy: "Hẹn gặp ở đảo Bạch Sa."
"Hẹn gặp ở đảo Bạch Sa."
Các chiến sĩ ban bếp núc  đây: "Lão đội trưởng, xe chuẩn  xong.” Hắn liếc mắt  Cố Khanh Khanh, trong lòng xúc động   chia tay, cơ mà  biện pháp gì .
"Được , đừng cọ cọ nữa, lên xe , giữa trưa  cơm muộn   xử phạt là lão Dư  mất."
Cố Thanh liệt xách mấy cái túi lớn  theo phía : "Anh là sĩ quan hậu cần, dựa   ăn cơm ai dám xử phạt ....."
Cố Khanh Khanh đến gần Sở Đại, nhẹ giọng hỏi Triệu Trạch: "Anh Trạch, chị A Niệm   gì đại sự chứ?"
“Không , chỉ là  chút cảm lạnh.” Triệu Trạch suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đem hỷ sự   : "A Niệm mang thai, hai tháng."
Cố Khanh Khanh ngẩn .
Cô vô thức liếc  Sở Đại, sẽ   là cái đêm mà bọn họ  thấy xong là mang thai chứ ...
Sở Đại liếc sang, ánh mắt đầy ẩn ý, vươn cánh tay dài   tai ôm lấy bả vai Triệu Trạch,  nhỏ bên tai: "Này cái rương áo mưa  tặng hết cho ? Sao  dành  cho  một chút?"
Triệu Trạch nhớ tới ngày đó     khắc chế chút, bằng   đảo   nữ quân y đỡ đẻ, ngượng ngùng ho khan một tiếng: "Khó kìm lòng nổi, thuận theo tự nhiên."
Sở Đại  nhạo.
Một chiếc xe tải của quân đội chậm rãi lái  khỏi doanh trại, Dư Phú Quý và  lính nhỏ điều khiển xe  phía , còn Cố Khanh Khanh  kẹp giữa hai  đàn ông, ba   ở phía .
Vân Mộng Hạ Vũ
Đang suy nghĩ gì đó, cô đột nhiên lăn xuống cửa kính xe, gần như cả   lên  Sở Đại, vẫy vẫy tay với những  lính canh: "Các  trai, em  đây! Các   bảo trọng! Nhất định  bình bình an an nha!"
Những chiến sĩ trạm gác kiên định mà  về phía , chờ chiếc xe  xa vẫn bất động như cũ.
Cố Khanh Khanh  đóng cửa sổ, hai tay giữ lấy cửa sổ,   cửa sổ những cây thưa thớt lui dần về phía .
Bánh xe lăn lên lớp cát mịn, trong lòng khó chịu.
Sở Đại đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô gái nhỏ: "Chúng  sẽ còn trở về."
" ." Cố Thanh Liệt    mà cô em gái  mới chỉ đến Binh Đoàn  ba hoặc bốn tháng mà tình cảm sâu đậm dữ , suy nghĩ một chút,  thể là  ở Binh Đoàn đều như con bé, tình cảm thuần túy, tính cách sang sảng: "Anh còn ở đây, hai  rời đảo đến đây thăm  , bất quá hai vợ chồng tới Binh Đoàn thăm  trai, cái  quá hiếm lạ."
Nói xong, Cố Thanh Liệt tự  cảm thấy thích thú.
"Các   xem." Dư Phú Quý   ngoài cửa sổ,  sườn núi, dụi dụi mắt  chắc chắn: "Kia   là Đoàn Trưởng cùng Chính Ủy ?"
Sở Đại sửng sốt một chút, cô gái trong n.g.ự.c cũng bò  theo ngón tay Dư Phú Quý xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-111.html.]
Trên sườn đồi trụi lủi, hai  đàn ông mặc quân phục chỉnh tề  đó, Quan Huân trong lòng phiền muộn u sầu: "Tuy rằng  lo lắng cho độc đinh của lão thủ trưởng đập trong tay , nhưng hiện tại  rời khỏi Binh Đoàn, con  nó lòng  hụt hẫng thực sự."
Từ Chính ủy giơ tay vỗ vai an ủi: "Anh đừng mắng chửi thô tục như . Hắn ở chỗ  vì biên phòng,  hải đảo vì hải phòng,   cảm thấy tự hào vì ."
“Thiếu niên như sói hoang, bao năm mới bớt cuồng ngạo  phần nào." Lúc Sở Đại mới đến Binh Đoàn, cuồng ngạo, hoang dã  chút nào thu liễm,  bây giờ ký ức vẫn như  mắt.
Sau khi Bạch Diên hy sinh, Sở Đại mới  trọng đôi chút.
Khi xe  qua sườn đồi, Sở Đại  đổi từ lười biếng dựa  ghế ,  thẳng , hướng sườn núi xa xa chào quân lễ.
Quan Huân sửng sốt một chút, thần thái nghiêm túc, giơ tay đáp .
Chờ chiếc xe  xa  mới  mắng: "Tên nhóc  ..."
Dư Phú Quý bảo  lái xe đến thẳng cửa nhà ga,  cùng Cố Thanh Liệt túm hai cái bao  .
Sở Đại  mua ba vé, khi Cố Khanh Khanh đến, là từ Diêm Thành  đây, một vé 7 đồng 5 mao 2, còn hiện tại  quân khu Phương nam là 9 đồng 5 mao 3. Ba vé tổng cộng 28 đồng 5 mao 9 xu.
Phải  công nhân bậc 2 ở xưởng thép một tháng mới  36 đồng,  bán vé  khỏi  hai  đàn ông  mắt.
Dư Phú Quý đưa họ  tận bên trong xe lửa, các hành khách  thấy bộ quân phục tự động nhường  con đường, hiện tại đối với quân nhân   vô cùng sùng kính càng đừng  đến chiến sĩ Binh Đoàn Xây Dựng Biên Thành.
“Cảm ơn, phiền toái các vị." Dư Phú Quý tươi  chào hỏi hành khách, tìm chỗ  vé, giúp ba  Cố Khanh Khanh đem hành lý cất .
Hắn  dậy: "Cái   thực   , bất quá sẽ luôn  ngày gặp , dù  chuyển đến đơn vị nào  chăng nữa, vĩnh viễn là chiến hữu."
Sở Đại từ trong túi lấy  một bao Đại Tiền Môn, mở , đưa đến mặt .
Dư Phú Quý sững sờ một lúc,  đó mới phản ứng  rút một điếu ngậm ở trong miệng.
Sở Đại lấy bao diêm , quẹt diêm, hai bàn tay chụm , Dư Phú Quý cúi đầu, châm thuốc hút một  dài.
“Vĩnh viễn là chiến hữu!” Dư Phú Quý thở  một  khói, nhếch miệng .
"Ừm."
Sở Đại: "Vĩnh viễn là chiến hữu."
Dư Phú Quý xuống xe, ba   xuống chỗ .
Cố Khanh Khanh  bên cửa sổ, Sở Đại  bên cạnh cô, còn Cố Thanh Liệt  đối diện với cô.
Qua hẳn 15 phút thời gian dự kiến xe lửa bóp cò khởi động, một đám khói đen bay lên trời.
Trên toa xe nồng nặc mùi khói.
Cố Khanh Khanh   vai Sở Đại, ngửi thấy mùi bồ kết thoải mái    , mơ màng chìm  giấc ngủ.