Cố Khanh Khanh đến sát gần Sở Đại,  chằm chằm  mắt  , dẩu cái miệng nhỏ: "Anh ghét bỏ em."
"Không ." Sở Đại thơm một cái lên khuôn mặt nhỏ: "Là vấn đề vệ sinh."
“Thôi  ." Cố Khanh Khanh  lấy lòng, dẫm giày   ngoài sân, cố ý  lau khô tay, cho   xem bọt nước  đó: "Em  rửa tay sạch  nha!"
“Tốt.” Sở Đại bật : "Đi lên ."
Cố Khanh Khanh từ đùi Sở Đại leo lên giường chui  trong ổ chăn là bắt đầu  thành thật, Sở Đại bắt lấy, giúp vợ sưởi ấm tay: "Quá lạnh!"
Bên ngoài tiếng pháo  ngừng vang lên, đội sản xuất Vô Địch năm nay qua một năm rực rỡ, vui sướng từ tận đáy lòng, mua cả một đống pháo lớn cho trẻ con chơi.
Cố Khanh Khanh tựa  trong n.g.ự.c của chồng lẩm bẩm: "Còn năm ngày nữa."
Sở Đại hiểu ý, tay trái vòng qua eo vợ, để vợ    , hai mắt  .
Cọ cọ chóp mũi đáng yêu của vợ,   khẽ, giả bộ hồ đồ: "Cái gì năm ngày?"
"Chính là  hôn sự, đăng ký kết hôn đó." Cố Khanh Khanh chớp chớp mắt, nổi lên ý : "Bằng  là gì chứ? Anh trai?"
"Ừ,  cũng nghĩ là đăng ký kết hôn."
Sở Đại hỏi vặn : "Bằng  còn cái gì ? Đã hết ."
Cố Khanh Khanh nhéo nhéo eo  , Sở Đại rít một tiếng, tay nhỏ từ từ thoát xuống, từ từ trượt từ eo Sở Đại  xuống.
Sau một lúc,  đàn ông hít một  khí lạnh: "Nhẹ chút."
Cố Khanh Khanh   n.g.ự.c    ha ha, đắc ý: "Xem  còn chọc em ?"
Sở Đại cũng , bên tai em  thì thầm gì đó, cô gái đột nhiên đỏ bừng từ tai xuống cổ,  nhịn   nhéo   thêm vài cái.
Tới rạng sáng mà vẫn  ngủ , trong ổ chăn Cố Khanh Khanh  nhịp tim Sở Đại: "Trước  mỗi năm tết  trôi qua thế nào?"
“Trong quân đội.” Sở Đại ca giọng điệu mệt mỏi buồn ngủ: "Cùng  trai cùng  trải qua."
Cố Khanh Khanh bĩu môi: "Vậy còn  bằng ngày thường."
Sở Đại mỉm : "Ừ   gì khác ."
Hai   , ý  nhiễm từ ánh mắt, mãi đến khi tiếng pháo dần dần ngừng, Cố Khanh Khanh mệt mỏi rã rời,      ngủ gà ngủ gật.
Sở Đại vòng tay ôm vợ, tay  gối đầu xuống , rũ mắt  cô gái nhỏ, cong môi, cũng khép mắt .
Một đêm ngon giấc.
Ngày đầu năm mới, hơn năm giờ sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-152.html.]
Một tia nắng ban mai lặng lẽ chiếu xuyên qua vạn vật, bếp than trong phòng  cháy hết, Sở Đại tỉnh  một hồi, cô gái   đè nặng, khó mà  dậy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cũng sợ động  em  thức.
Cố Khanh Khanh     ngủ đến 7h30 sáng, thẳng đến khi Cố Thanh Liệt ở bên ngoài la to ăn cơm,  mới mơ mơ màng màng mở mắt.
"Tỉnh ?"
Cố Khanh Khanh gật đầu, ngáp một cái, buông tay xuống khỏi Sở Đại, tựa  đầu giường: "Mấy giờ  ?"
Người đàn ông giơ tay liếc  đồng hồ: "7 giờ 35."
“Rời, rời giường thôi, còn   chúc  nha,   ngủ nữa." Miệng  lẩm bẩm xong    bên mép giường mặc quần áo.
Điều mà Sở Đại khâm phục nhất chính là năng lực hành động của Cố gia, miệng  tay chân  ngừng, dứt lời thì việc cũng   xong.
Hắn từ tủ quần áo chọn  một bộ quần áo mặc , Cố Khanh Khanh cũng mặc y như đúc,  đó quàng khăn quàng đỏ: "Đẹp  ?"
"Còn khá."
"Em  hơn quần áo."
Lúc  mới hài lòng, Cố Khanh Khanh lấy trong tủ  chiếc đồng hồ, đưa cho  : "Anh đeo cho em."
Sở Đại nhận lấy, kiểm tra xem giờ  sai , chỉnh  thời gian theo đồng hồ của  mới tháo chốt khóa, nắm lấy tay trái của vợ, chậm rãi mang .
Cố Khanh Khanh tràn đầy vui mừng: "Được , bây giờ  rửa mặt, chuẩn  ăn sáng."
Nói xong lôi kéo Sở Đại   ngoài.
Cố Thanh Liệt sớm dậy ,  theo Chử Chiêu cùng cảnh vệ viên Tiểu Hủ trong thôn chạy vài vòng cho dãn cốt. Thấy Sở Đại chậm rì rì  theo phía  em gái, nhịn   mở miệng: "Cậu còn như  sẽ mau chóng phế ."
“Tham gia quân ngũ  dậy sớm huấn luyện, thiên lý bất dung a lão Sở."
Sở Đại ngữ khí tùy tiện: "Tết, ngủ nhiều thêm một chút."
Buổi sáng rửa mặt bằng nước giếng,  cần pha nước nóng, nước khá ấm.
Cố Khanh Khanh  đánh răng xong, đưa khăn lông cho Sở Đại vắt nước, cô rửa mặt xong thì chạy tót  trong xem buổi sáng ăn gì.
Cố Thanh Liệt vỗ vỗ Sở Đại cánh tay: "Ủy khuất , về  loại sự tình  nhiều lắm."
Sở Đại mỉm : "Còn . Tớ  Từ Chính Ủy ,  lên Phó Liên Trường  định ,   còn  tổ chức bồi dưỡng. À mà đoàn văn công đầu xuân sẽ đến biểu diễn, đến lúc đó  xem, tranh thủ mau chóng  ngày lành như tớ."
"Đừng." Cố Thanh Liệt xua tay: "Tớ để  cả giúp tớ lưu ý , sợ gặp   như em gái tớ , Từ Chính Ủy mà cứ lên tiếng đốc thúc thì tớ    nước mắt."
"Cậu tưởng bở đấy ?" Chử Chiêu từ phòng bếp  , trong tay là đồ ăn còn thừa hôm qua: "Anh trai  còn quang côn, rảnh  mà quản , nếu  việc  tớ giúp  để ý chút ha."
"Đừng, tớ sợ   lưng  loạn,  vẫn là lo giải quyết cho   ."