Bên cạnh  một bãi bùn, Cố Khanh Khanh  mấy  mới  với Hứa Niệm phía : "Bùn  vẻ khá sâu. Lần , xin quân nhu hai đôi ủng  chúng  đến đây."
Hứa Niệm gật đầu, đột nhiên mở miệng: "Khanh Khanh,  mặt hình như  một con cua ở  tảng đá nhỏ."
“Ở .” Cố Khanh Khanh  cúi  về phía , cô   thấy.
Hứa Niệm dùng cái kẹp chỉ chỉ: "Nơi ." Sau đó đưa kẹp cho em : "Em thử xem  thể kẹp đến  ? Không thì chúng   đến bờ cát ,  xem biển  cuốn  đây ? Dơ    nước tắm rửa."
Cố Khanh Khanh tạm chấp nhận, đứa nhỏ   bắt cua chắc là trực tiếp dùng nước biển rửa sạch, bằng  trở về nhà chắc chắn   lớn đánh cho một trận.
Cô cầm lấy chiếc kẹp do Hứa Niệm đưa cho,  xổm xuống, cô len qua khe đá, nắm chuẩn thời cơ dùng kẹp kẹp lấy con cua, kéo ném  xô.
"Chúng   đến phía  xem một chút , chị A Niệm, chị giúp em  nha, em đến bắt."
"Được."
Hai  sánh bước bên  về phía bờ biển phía , sóng cuộn trào, bọt sóng vỗ nhẹ  chân, gió biển thổi nhẹ  sảng khoái.
Cố Khanh Khanh  nhịn  nhắm mắt , thoải mái : "Em cứ tưởng  đảo cái gì cũng  , cuộc sống nhàm chán, sinh hoạt gian khổ,  nghĩ còn thoải mái hơn ở nhà nữa."
Hứa Niệm gật đầu, giọng  nhẹ như bông: "Khổ là nam nhân khổ." Bọn họ đến đây dùng tiền trợ cấp của chồng, mới lên đảo ngày đầu tiên nam nhân   rảnh về nhà ăn cơm, đủ để thấy nhiệm vụ bên  đưa xuống bao nhiêu nặng.
Nghĩ đến Sở Đại, Cố Khanh Khanh im lặng một hồi, mới : "Đây là bọn họ tự  lựa chọn. Chúng  đồng hành là  , cái khác  giúp đỡ  gì.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Chăm sóc bản  là sự giúp đỡ lớn nhất đối với họ .” Hứa Niệm liếc  những  phụ nữ tốp ba tốp năm  đây: "Khanh Khanh, chúng   sang bên  nhé?"
Cố Khanh Khanh vốn dĩ   lên để chào, nghĩ đến Hứa Niệm sống nội tâm,  thể nào  chuyện với nhiều  lạ, cô lên tiếng, cùng Hứa Niệm  sang chỗ khác.
Mấy chị dâu tính  qua sửng sốt,  theo bóng lưng hai  xách xô rời ,   bất mãn: "Đây là  ý tứ gì? Khinh thường chúng  ? Cái thắt b.í.m tóc bên  hình như là vợ của sĩ quan trẻ  tàu đúng ?"
Người nào đó bên cạnh nhặt một con ngao, rửa sạch trong vũng nước  ném  thùng: "Có lẽ  nghĩ chúng  nhặt hải sản bên   nên  sang bên  ."
" ." Có   thèm để bụng: "Cô    quen  chúng ,  cái gì mà khinh thường, nam nhân nhà ai là quan quân còn   . Buổi tối các   nhà ăn ăn  là tự  nấu? Nếu  chúng  hùm ? Cùng nổi lửa?"
Người lên tiếng đầu tiên liếc  một nửa  hải sản trong xô của ,  đó   sang xô trống của những  khác, bĩu môi: " , các   cùng  , nhà  con nít nhiều,  tham gia náo nhiệt."
Người bên cạnh  rõ ràng ý tưởng của cô ,  hề miễn cưỡng.
Nam nhân của bọn họ là  từ Binh Đoàn Lục Trung, vợ của Trương Liên Trường là dạng  nào bọn họ rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-204.html.]
Lắm mồm, thích chiếm tiện nghi, nhưng là  cho phép  khác chiếm tiện nghi của .
Hai  Cố Khanh Khanh   sự tình phát sinh bên , cô cong eo Hứa Niệm cầm kẹp, nhặt hải sản vui vẻ vô cùng.
Mấy con sò ốc  bọn họ còn   tên, cái   ngại bọn họ mất  sự nhiệt tình với bắt hải sản. Cố Khanh Khanh  là nhặt, thuận tay còn nhặt một đám rong biển.
Nháy mắt liền đầy.
Lòng cô  đủ mãn nguyện.
Hứa Niệm  trong thùng phân nửa là ốc mắt mèo cùng tôm tích, phát sầu: "Những thứ  chị  ăn , buổi tối  nấu, Khanh Khanh em lấy về ."
Cố Khanh Khanh ngơ : "Em   nấu nha, còn  thật nhiều thứ   tên, em còn    ăn  ."
"Sở Liên Trường lớn lên ở bờ biển nên chắc là  những thứ  là gì, em về hỏi   xem. Trước  chú Dư  , hải sản nấu ngọt nhất là hấp thêm vài ba lát gừng là .”
Cách  dễ  ? Cố Khanh Khanh động tâm.
Buổi chiều 6h, Sở Đại một  bùn đẩy cửa sân .
Cố Khanh Khanh  thấy tiếng động, chạy  ngoài thì thấy mặt, cằm, quần áo của chồng dính đầy bùn cát, cô sửng sốt: "Anh trai,  cũng  bờ biển bắt hải sản ?"
Sở Đại cầm lấy khăn tắm em  đưa, xoa xoa,  : "Không , là đào đất, em  bờ biển bắt hải sản ?"
Thấy  lau mãi  lau sạch, cô đoạt lấy cái khăn lông, đỡ cằm, tay  cầm khăn lau bùn đất  mặt  : "Vâng! Buổi chiều   việc gì nên  nhặt hải sản, nhiều chị dâu cùng . Em nhặt tôm tích còn  ốc mắt mèo, cái  em ăn qua  còn  em  , lát  xem thử đó là cái gì nha!"
“Được.” Sở Đại  cúi đầu để vợ lau dễ dàng hơn, “Không còn đau bụng ?"
“Không đau lắm.” Cố Khanh Khanh lau bùn đất  mặt,  đó dùng khăn tắm chà xát quần áo, cố phủi hết đất cát   chồng.
"Anh  quần áo , buổi tối chúng  ở nhà ăn cơm."
Đang hưởng thụ ôn nhu hiếm  của vợ, trong lòng bình yên vô cùng, tự dưng em  thả  một câu như .
"Em  bờ biển nhặt hải sản mệt , tối  nhà ăn ăn , hôm nay thuyền vật tư đến  thịt dê, buổi tối chắc là  thịt dê hầm."
Cố Khanh Khanh do dự một hồi, động tác tay  hề dừng : "Vậy hải sản để đến mai còn tươi  ? Em thấy mấy con tôm  lật bụng hết ."
“… Được ,  lời em, ở nhà ăn cơm thôi.” Sở Đại  bản   thể trốn tránh,  từ bỏ giãy dụa.
Đáy lòng khẽ thở dài, dang tay để em  xoay qua xoay  quanh  .