Cố Khanh Khanh suy nghĩ một chút liền hỏi: "Thằng   đến từ Binh Đoàn Xây Dựng, cho nên   ?"
Đôi mày cau  của  đàn ông cũng giãn ,  gật đầu: "Bộ quần áo  đó em lấy sửa  cho thằng bé mặc là trang phục huấn luyện của , bên trong  thêu biên chế binh đoàn."
Vậy thì đúng .
Cố Khanh Khanh chỉ cảm thấy đứa trẻ tâm tư  ấm áp: "Kỳ thật đem thằng bé  Binh Đoàn Xây Dựng em cũng yên tâm. Anh trai nè, còn  chú Dư đều ở đó. Bất quá em  hy vọng thằng bé vì  báo đáp chúng  mới chọn  sang đó, em  thằng bé  thể lựa chọn thứ  thích."
Hiểu ý vợ, Sở Đại gật đầu: "Vẫn còn sớm,  nhóc mới mười hai tuổi, còn thời gian để chọn con đường   ."
Cố Khanh Khanh "" một tiếng, cảm nhận  phản ứng cơ thể của chồng, dịu dàng hôn lên cằm của : "Nhẫn nhẫn chút ,  trai."
Quả táo Adam bén nhọn của  đàn ông lăn qua lăn  một lúc, rũ mắt  gương mặt đắc ý của vợ,  đúng là   biện pháp gì cả.
Nhéo cái gương mặt mủm mỉm, đem  đỡ xuống, đắp chăn, thở dài: "Ngủ ."
Một đêm ngon giấc.
Khi Cố Khanh Khanh tỉnh , Thẩm Tuy  quét tước sân sạch sẽ , cô dụi mắt ngáp một cái: "A Tuy, buổi sáng  ăn gì?"
Vân Mộng Hạ Vũ
“Cháo.” Thẩm Tuy hiếm thấy chủ động mở miệng lựa chọn.
“Được.” Vẻ mặt Cố Khanh Khanh tràn đầy vui mừng, “Cháo hải sản  ?” Ở nhà  tôm và nghêu tươi,  lúc nấu chung , ngon lắm luôn.
Thẩm Tuy gật đầu.
Mỗi  Thẩm Tuy chủ động, Cố Khanh Khanh đều vui mừng khôn xiết, trong miệng ngâm nga một giai điệu bài hát quen thuộc,  rửa mặt  rửa nồi nấu cháo hải sản.
Sở Đại huấn luyện sáng sớm trở về cùng  ăn sáng,  đó hai vợ chồng đưa Thẩm Tuy  học.
Vẫn là căn nhà đầu tiên ở khu Bắc,  bộ chỉ mất  đầy 10 phút là đến, đến đây hôm nay  là những gương mặt mới.
Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên  học của Thẩm Tuy, Cố Khanh Khanh  may một cái cặp sách màu xanh quân đội cho thằng bé, bên  còn thêu một ngôi  đỏ.
Thẩm Tuy cũng đang mặc bộ quần áo mới,  Tiểu Hoan lúc đó hỏi cô   may lớn chút ,  thể mặc  nhiều năm. Cố Khanh Khanh uyển chuyển từ chối,  là  may   một chút,
Cậu bé  nước da trắng, khoác lên  một bộ quần áo đen, chân mang đôi giày vải đen, trông càng thêm u ám, nhưng Cố Khanh Khanh cảm thấy   trai.
Tướng mạo đứa nhỏ  vốn là hiếm  , một đôi mắt phượng sâu thẳm, dáng  đĩnh đạc mảnh khảnh, giống như cây dương nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-258.html.]
Có   chuyện phiếm với : "Này,   nhé, đứa nhỏ   điểm giống Sở doanh trường."
"Ừ, đứa nhỏ  trai ghê,    thấy  trai như , đều do Sở gia nuôi khéo quá."
"Không  , cô giáo Cố sẵn sàng chi tiền cho đứa bé .    Tiểu Hoan , chị  là  cô giáo Cố nhờ may quần áo cho thằng bé, hai bộ mặc thường ngày, hai bộ đồ ngủ, hình như thuyền vật tư đến còn mang vải dệt đến may thêm đó."
"Dữ ? Cả con trai   còn luyến tiếc nuôi như thế. Chúng  ở  đảo tuy là củi, gạo, mắm, muối, tương, dấm,   cần phiếu, cơ mà vải vẫn cần nha!"
"Người   tiền mà ..."
Vu Nguyễn đến đây để đưa Vu Dương đến trường, Bạch Đào  chút  thoải mái,  trai bảo cô đến đây,   cái gì mà hội phụ .
Nghe  những lời , tuy rằng ngoài mặt mang theo ý , nhưng trong lòng cô tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Vô tình cô    khi Bạch Đào  doanh bộ tìm Khương chỉ đạo viên từ chức là  tìm Cố Khanh Khanh, cô nhận định Cố Khanh Khanh là nhằm  cô.
Còn  chuyện Trần Giải Phóng cũng là cô  chặn , cho nên mới  thành.
Vu Nguyễn càng nghĩ càng tức giận,  hiểu  về vợ của doanh trường suốt ngày nhằm  cô thế? Chẳng lẽ sợ cô  giáo viên thì bản   so sánh  bằng? Hay là ghen ghét bởi vì   bằng cô?
Bản  cô  chút nghĩ  .
Nghe tin Cố Khanh Khanh nhặt  một đứa trẻ con của ngư dân trở về, cô lật đổ  bộ ý tưởng  đó, cảm thấy nữ nhân  hơn phân nửa  vấn đề.
Vì , cô mượn đề tài, đưa đẩy vô tình vạch  chủ đề  với các chị dâu khác,  bọn họ cảm thấy Cố Khanh Khanh  thể  con nên  nhặt một đứa con về nhà xem như con trai mà nuôi.
Cố Khanh Khanh  để ý tới ánh mắt oán hận của Vu Nguyễn, nhưng Thẩm Tuy ý thức  ánh mắt bất thiện nhằm về hướng , thuận thế  , đáy mắt mang theo tăm tối, lặng lẽ bước lên một bước ngăn   của chị gái.
Chạm  ánh mắt hung ác của  bé, trái tim Vu Nguyên đập loạn xạ  rõ lý do, cô bất giác  đầu .
Đến khi phản ứng , cô  dám tin tưởng.
Đứa trẻ     là đứa trẻ mà Cố Khanh Khanh nhặt về đó ?
Vu Dương thấy cô nhỏ cả nửa ngày  nhúc nhích, Vu Dương giật giật ống tay áo: "Cô , giáo viên kêu tên."
Giáo viên  tay  cầm một danh sách, gọi đến tên ai là  .
Vu Nguyễn lúc  mới  hồn, đối với cháu trai cũng gọi là kiên nhẫn, nắm tay: "Đi thôi!"