Editor: Mộc Miên
Cố Khanh Khanh  chút buồn ngủ, nam nhân cùng cô lên giường một hồi.
Khi cô  ngủ say,   nghiêng một tay kê đầu  chằm chằm khuôn mặt say ngủ của vợ hồi lâu  đưa tay vén mái tóc  má vợ   tai, ánh mắt lưu luyến.
Tay  nhịn  mà đưa tay đặt lên bụng nhỏ của vợ, cuối cùng nghĩ nghĩ,  dậy nhẹ nhàng rời giường.
Ngoài sân, Thẩm Tuy đang cột củi  chặt thành từng bó và xếp gọn gàng cạnh tường để tiện lấy  dùng,  sợ  chị thức giấc, động tác của  thật nhẹ nhàng.
Thầy Hàn cho   nghỉ nửa ngày, buổi chiều cũng   lên lớp, đem đống củi  chất thành từng chồng, cầm theo con d.a.o chẻ củi, treo ông trúc lên ,      núi.
“A Tuy.” Giọng  trầm ấm của  đàn ông vang lên  lưng: “Lại đây,   chuyện   với em.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghe , Thẩm Tuy đặt con d.a.o  một góc, gỡ ống trúc xuống,  về phía  đàn ông.
Sở Đại nắm lấy vai  bé, đưa tay kéo  đến chỗ mái che nắng  xuống, mặt  cảm xúc   bé: "Anh rể  chuyện  hỏi em, chị gái   nơi , đúng sự thật mà .”
Thẩm Tuy do dự một chút  gật đầu.
Anh hỏi: “Hôm nay cái  đánh em ,  với em cái gì?"
“...” Vẻ mặt Thẩm Tuy  chút chật vật, nghĩ đến câu  của thầy Trương hôm nay ,  một quân nhân  thể  dối, cho nên thẳng thắn thành thật  đáp: "Cô  mắng em là con hoang."
"Ừ." Mu bàn tay của Sở Đại nổi gân xanh, ánh mắt  cuồng lửa giận, cố nén xuống, tiếp tục hỏi: "Sau đó thì ?"
"... Cô   rằng   nên cứu em, chị  sinh  con mới nhặt em về nuôi. Người độc ác như chị  đáng   con ..." Cậu nhắm mắt , những lời phía  thực sự   .
Cho dù   , Sở Đại cũng  thể đoán , buông lỏng tay nắm chặt,   bé: "Em đánh  vì cô  mắng chị gái?"
Thẩm Tuy gật đầu.
Người khác mắng  là con hoang,   quá để ý. Ở nhà bà ngoại thường xuyên  mắng như ,  quen.
Cậu chính là   nổi    chị gái  , lúc    xé xác cô  ,  cho cô  c.h.ế.t .
Sở Đại hiểu ý, đưa tay lên xoa xoa đầu thằng nhỏ, suy nghĩ một chút : "Những lời khó     hỏi nữa,  những chuyện  cần  rõ ràng."
Thân thể của thằng bé đơ , trong lòng thầm nghĩ e là  rể hối hận khi đưa  về nhà, cho rằng  gây chuyện phiền toái cho chị gái.
Hôm nay  tin chị gái mang thai, trong lòng  vui lắm,  đó nghĩ mà sợ.
Nếu hôm nay  rể bọn họ  đến kịp, nữ nhân  đánh chị gái,   ngăn , hậu quả   dám nghĩ đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-270.html.]
Khi  tin  Triệu khám  chị gái mang song thai, trong lòng   hối hận  áy náy.
Sở Đại  cùng Thẩm Tuy ở chung lâu ngày, liếc mắt là  thấu  tâm tư thằng bé, khẽ  : "Nghĩ cái gì đó, nghĩ rằng  sẽ  cần em nữa ? Thành thật  học về ở nhà giúp chị gái  việc, trong nhà chị gái đang mang cháu ngoại của em,  cái gì cũng   tiện. Em rảnh  cần lên núi đốn củi, trong nhà củi  đủ dùng, hết   là ."
Cuối cùng,  đàn ông : "Đừng  những lời nhảm nhí của những  bên ngoài. Tên em  ở  hộ khẩu nhà , đây là nhà em."
"Anh rể   ở nhà, em là nam nhân duy nhất ở nhà,  bảo hộ cho chị gái."
Ánh sáng vụt tắt trong mắt Thẩm Tuy  sáng lên, đôi mắt đen nhánh  thẳng   rể, nghiêm nghị gật đầu.
Cậu nhất định sẽ bảo vệ  cho chị gái và hai đứa cháu trai.
"Được ,    doanh bộ, em lên lầu ngủ trưa ,   bài tập, buổi tối  sẽ kiểm tra." Sở Đại  dậy vỗ vai  bé: "Em vĩnh viễn là một thành viên của gia đình ,  cần nghĩ lung tung rối loạn."
Thẩm Tuy hai mắt sáng ngời, dù  thì vẫn còn là một đứa trẻ. Trước  sợ  vứt bỏ mất  tình yêu thương ấm áp vất vả lắm mới  , bây giờ lòng  bằng phẳng hơn  nhiều, khóe miệng bất giác cong lên: "Em nhớ   rể, chị gái và em sẽ cùng  đợi  trở về."
Cậu  thêm: "Còn hai đứa con của  nữa".
Sở Đại  thế bậc , xoa đầu của đứa nhỏ,  : "Được,   giao việc trong nhà  cho em,  trai nhỏ."
Nhìn  rể bước nhanh  khỏi sân, bóng dáng cao gầy biến dần biến mất ở cổng, Thẩm Tuy vội vàng treo con d.a.o chẻ củi trở   tường,    nhà bếp.
Sau khi ước lượng hai cái phích nước nóng  còn nhiều nữa,  bắt đầu nhóm bếp củi nấu nước.
Cố Khanh Khanh ngủ đến hơn ba giờ chiều mới mơ màng tỉnh dậy, đột nhiên nhớ đến trong bụng  còn  hai đứa bé, chợt cảm thấy như lọt trong sương mù.
Dựa  đầu giường trong chốc lát, cô nhếch miệng .
Thật .
Ngồi  giường một lúc, cô lấy tấm ảnh  ố vàng từ  gối ,  hai  giống như một kẻ ngốc, Sở Đại đặt tay lên vai  .
Nam nhân mày kiếm mắt sáng, mặt mày mang theo vẻ ngông nghênh  kìm chế .
Bây giờ vẻ ngông nghênh đó    thế bằng sự ôn nhu.
Lướt những ngón tay lên tấm ảnh, cô lặng lẽ mỉm , đặt tấm ảnh   gối.
Nhớ đến hai con gà rừng trong nhà còn  cho ăn, cô xuống giường  giày,   sân  để cho chúng ăn.
Vừa bước  khỏi cửa phòng khách, cô   thấy  bé đang cầm bút chì  bài tập  mái che nắng, dáng  thẳng tắp.
"Cô cất tiếng gọi: “A Tuy?”. Cô ngạc nhiên, bước tới hỏi: “Sao em   bài tập ở đây? Trên lầu  mát hơn ? Em chỉ cần mở cửa sổ , gió biển lùa  cho mát."