Editor: Mộc Miên
Sở Đại  mỉm, ánh mắt rủ xuống  tấm vải: "Vậy tấm vải  em tính  gì?"
“Em nghĩ là nên may quần áo cho con của chị Đào Tử, dư vải thì trả về." Cố Khanh Khanh : "Cứ nghĩ đến việc Vu Nguyễn mấy ngày nữa mới rời đảo, em ước gì thuyền vật tư nhanh nhanh tới , mất công cô  gây  chuyện  gì nữa."
"Chỉ  vài ngày thôi, trong lúc đó khi    nhà em cố gắng đừng   ngoài. Đi  cũng để A Tuy, Hứa Niệm  cùng em."
"Hai  họ, một trẻ con   học, còn chị Hứa Niệm bụng lớn quá , em nào   hổ mà nhờ vả." Nữ nhân dựa  trong lồng n.g.ự.c chồng, nương theo chồng   trong phòng khách, nghiêng đầu  : Như  thì   bất tiện? Chắc  đợt đó Vu Nguyễn  dám  gì em nữa ?"
"Ai   chuyện gì sẽ xảy . Hiện tại trong bụng em còn đang mang thai,   yên tâm để em một ." Sở Đại ôm vợ  phòng nhẹ nhàng  xuống giường: "Buổi chiều     chuyện với A Tuy, em   sẽ bảo vệ em cùng với hai đứa cháu an ."
“Nói  chừng là một bé gái.” Cố Khanh Khanh cong mắt : “A Tuy là một đứa trẻ thực tri kỷ, chuyện gì cũng giành em , may  em  hỗ trợ em, đỡ  bao nhiêu là việc."
Trong nhà củi vẫn luôn đủ dùng, mỗi sáng thức dậy, sân nhà luôn sạch sẽ, cỏ dại ở ruộng rau đều  nhổ cho gà ăn.
Tất cả điều do Thẩm Tuy âm thầm .
Đứa trẻ   bao giờ tranh công, lười biếng là chuyện   khả năng.
Sở Đại gật đầu, nhẹ nhàng ôm Cố Khanh Khanh  lòng, đặt lòng bàn tay to lên bụng vợ: "Có em  ở đây thật . Thời gian hiện tại  tương đối thong thả, mỗi ngày  sẽ kiểm tra em , về  em   học thế nào,   tham gia quân ngũ,    bất cứ điều gì cũng ,   can thiệp  cuộc đời em ."
Đứa nhỏ  đầu óc linh hoạt, cái gì  gặp qua là  bao giờ quên , hi vọng em   thể trở thành một nhân tài, Thẩm Tuy  thể trở nên nổi bật cũng coi như   thất vọng cha em .
Cố Khanh Khanh hiểu ý : “Không  chờ khi chúng  rời đảo  khôi phục  thi đại học ?" Cô  bắt kịp, Sở Đại cũng thế.
Trong làng, Mạnh Nam là thanh niên trí thức học  hai năm đại học là xuống nông thôn, nhờ  kiến thức của họ   cho đội sản xuất Vô Địch trồng thêm nhiều loại cây công nghiệp, nhờ đó mà cuộc sống của  dân  cải thiện rõ rệt.
Cố Khanh Khanh cảm thấy nếu   bọn họ, cha cô chắc  dám trồng những loại dược liệu , ông    hiểu mấy cái đó.
Sở Đại cũng lắc đầu: "Anh   mấy năm   nhiều đổi mới , hơn nữa  cũng     đứa nhỏ    cái gì, vả    em    trở thành quân nhân của Binh Đoàn Xây Dựng ?"
“Sao giống cháu trai nhỏ thế?" Cố Khanh Khanh  khỏi bật : “Xem  Binh Đoàn Xây Dựng thanh danh vang dội đó nha Sở doanh trường, mấy đứa nhỏ đều  .
Sở Đại chỉ   .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-273.html.]
Cố Khanh Khanh đặt tay  lên bàn tay ấm áp của Sở Đại, nhẹ giọng lên tiếng hỏi: "Về  con chúng ,  cũng đưa chúng  quân đội ?"
“Tùy  ý , con của chúng   thể chọn bất cứ con đường nào mà  thích, bất kể chọn hướng đường  nào, vĩnh viễn sẽ luôn  một con đường  cho chúng.” Sở Đại tựa lưng  đầu giường, để vợ  trong vòng tay của : “Anh sẽ  can thiệp quá nhiều  sự lựa chọn của con, chúng  sẽ luôn ở bên hỗ trợ con khi con cần."
Vân Mộng Hạ Vũ
“Không hổ là doanh trưởng hải quân nha,  chuyện xuôi tai thật đấy."Cố Khanh Khanh xoay , tai trái  âm thanh tim đập của  : "Nếu là hai cô con gái gì ?"
“Cũng  thôi.” Tay trai Sở Đại đặt lên bụng vợ, tay  nhẹ nhàng vuốt tóc: "Dù là con trai  con gái  đều sẽ yêu thương bọn nó,   chuyện con gái thì cưng chiều, con trai cứ mặc kệ  quan tâm."
"Với tư cách là một  cha, bất kể là khi nào con cần,  sẽ luôn ở  hỗ trợ chúng nó."
Sự dịu dàng sâu thẳm trong đôi mắt Sở Đại dần dần thể hiện rõ ràng hơn nữa, Cố Khanh Khanh đột nhiên ngẩng đầu, hôn lên cằm  một cái.
“Em cứ tưởng  thiên vị con gái nhiều hơn." Trong thời đại trọng nam khinh nữ nhiều, cũng  cái gọi là hiếm  thì sinh quý, y như Cố gia của cô  đó.
Cô đang nghĩ nếu    hai bé trai và một bé gái, Sở Đại   thể sẽ yêu thương con gái hơn là con trai, cô  ngờ     lời .
“Anh ,  thực sự là một  cha .” Cô  hôn lên cằm .
Sở Đại  lớn: "Đừng trêu chọc , Triệu Trạch  dặn dò   nhiều điều cần chú ý, nhắc nhở  lúc vợ mang thai đừng   súc sinh.”
Nữ nhân đỏ mặt tức giận: "Tự  chịu đựng ,   hai chúng  phân phòng ngủ. Trên lầu  một phòng trống, đệm chăn  đủ, tự  dọn giường lên đó mà ngủ."
“Mới mang thai  ghét bỏ  ." Nam nhân bất lực : "Nói đến đây  mới nhớ lầu  cần  sửa sang  một lượt. Hai ngày nữa  vận chuyển gạch lên, ngăn phòng khách  lầu thành hai phòng,  đó quét  tường.
Lúc  đến đóng quân xây dựng đảo còn   ít gạch, xi măng và vôi,  lúc  tác dụng. Còn giường thì càng  cần  lo,  đảo còn nhiều nhà trống, coi căn nhà nào   ở mang hai cái giường gỗ về,   nữa thì tự   cũng , lên rừng chặt mấy cây gỗ về  là .
Sau khi  xong kế hoạch của chồng, Cố Khanh Khanh đột nhiên nghĩ đến một khả năng khác,  bò dậy đến bên đùi chồng: "Nếu  hai mang thai cũng là song đôi gì ? Vậy   bây giờ? Nhà chẳng ở đủ nữa."
Sở Đại giật , chậm rãi lên tiếng: "Chồng em   lợi hại như , vợ ." Mấy chữ cuối cùng tràn đầy ý .
Cố Khanh Khanh phản ứng , thẹn quá hóa giận đưa tay sang véo eo Sở Đại một cái đau điếng.
"Trước mặt con cái,  bớt bớt ."
Sở Đại ngẩn , trịnh trọng : "Vâng, thủ trưởng !"
Cố Khanh Khanh  trong vòng tay của chồng , nam nhân lắc đầu, ánh mắt mang theo sự yêu chiều, tai trái đưa  che chở bụng của vợ.