“Sau    cái gì  chị cho em đầu tiên.” Hứa Niệm  trêu chọc: “ mà  lẽ Sở đoàn trưởng nhà em  cho chị cái cơ hội  . Gia đình   điều kiện  như thế,  cái gì mà  chẳng .”
‘Sao  thể .” Cố Khanh Khanh dựa   cây, cùng chị  , : “Có thứ  em cũng sẽ nghĩ đến chị đầu tiên, chị yên tâm nha.”
Khi cô  xong, hai  phụ nữ đều  phá lên.
Cố Khanh Khanh  đồng hồ, bây giờ mới tám giờ, cô thở dài: “Hiện tại mỗi ngày em   nên  gì, buổi sáng rời giường A Tuy  nấu nước ấm sẵn để  bếp, sân nhà cũng   quét sạch sẽ. Sở Đại còn thức dậy sớm hơn em, rót cho em ly nước ấm để đầu giường, em  dậy   nước ấm uống.”
“Đến vườn rau cũng  cần em quản, mấy chuyện tưới nước gì đó đều là A Tuy . Bây giờ em chỉ cần nấu cơm trưa với cơm chiều,    thế nào để hết thời gian nữa! Chị A Niệm, trưa nay chị qua nhà em ăn cơm ! Em nấu dưa chuột xào thịt cho chị, rau ngâm   em ngâm cũng ăn  , chị qua ăn thử.”
Nói , bản  cô cũng tham ăn mà nuốt nước miếng.
“Em nha....Nhắc tới là thèm.” Hứa Niệm cũng nuốt nước miếng: “Hiện tại, em   mà chị  chảy nước miếng . Số rau ngâm   em đưa cho chị ăn thử chị  ăn hết sạch,   em ngâm nhiều hơn một chút nha.”
“Nhà em vẫn còn hai lọ lớn, qua tuần nữa là  thể ăn .” Cố Khanh Khanh kéo Hứa Niệm  về: “Chúng   qua vườn rau xem,   chừng  thể bổ sung món cho bữa trưa. Lát nữa em  hái nhiều dưa leo một chút mới ,  lâu  em   ăn.”
“Chị cũng .” Hứa Niệm : “Chị  bụng  của em chị nghĩ là hai bé trai , Sở doanh trưởng nhà em   gì về vấn đề con trai  con gái ?”
“Anh   trai gái gì cũng , đều là con của chúng em. Nếu là con trai thì   dễ dàng sai sử hơn.”
“Không hổ danh là doanh trưởng, tính giác ngộ thật cao.” Hứa Niệm lắc đầu , “Đừng  Triệu Trạch  trai gái gì cũng , chị thấy   hy vọng đứa bé sẽ là con trai.”
“Cũng  nhất định nha, chúng  còn     đề cập đến vấn đề  bao giờ.” Cố Khanh Khanh kéo cánh tay Hứa Niệm, chậm rì rì  về nhà, tâm tình dễ chịu: “Kỳ thật  Triệu là  đàn ông  . Chị  xem nam nhân  đảo ai mà   chút tật . Trước đây em còn nghĩ rằng mấy chị theo chồng  đây là vì   lo phiếu dầu phiếu gạo.  giờ thì em  hiểu .”
“Ồ? Nói như thế nào nhỉ?”
“Chị xem , chuyện nhà chị Bạch Đào, chị cũng thấy mà,  chồng, em chồng, nhà chồng là cái dạng gì chị cũng   đó.”
“Sao  thể  , chị cũng vì như thế mà mới theo chồng  đảo, chắc em cũng   rõ lý do vì  chị chọn  đây.”
Hứa Niệm : ‘Em cuối cùng cũng    . Nhóm phụ nữ theo chồng  đảo đa phần đều là vì  chịu nổi sự khắc nghiệt từ nhà chồng. Ở chỗ  tuy rằng cái gì cũng túng thiếu nhưng so với ở nhà chồng thì tự tại hơn  nhiều.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-279.html.]
Hứa Niệm   một đoạn  xua xua tay  ý dừng , cơ thể cô ngày một nặng nề hơn,   mấy bước chân  bắt đầu mệt.
“Khi chị còn ở nông thôn,  Triệu Trạch còn  hai   trai   vợ, một  thêm  già. Nếu  mâu thuẫn gì đó bọn họ liền châm chọc mỉa mai. Đặc biệt là  chồng,   bà  hài lòng thì bà sẽ   hết đầu làng cuối xóm,  cha  chị   dạy chị.”
Cố Khanh Khanh  như  thì thấy đau lòng, cô chống tay  hàng rào trắng bên cạnh,  biển xanh xa xa: “Nghe thôi  cảm thấy thật nặng nề, em cũng      chị  sống  như thế.”
“ ? Nói   khác  tin, mặc dù  khi lấy chồng ở nhà  đẻ chị cũng  hoạt bát lắm, ít nhất cũng sẽ  ủ rũ cả ngày. Nếu   do gặp em hiện tại miệng chị cũng  trở thành hũ nút .”
Hứa Niệm đem con thỏ do  bện  đưa cho Cố Khanh Khanh: “Em là một  may mắn.” Ngày cưới nhà chồng đưa qua hồi môn hậu hĩnh, chồng thì che chở khắp nơi, ở nhà cha  đẻ thì  yêu thương, nuông chiều.
Hứa Niệm thật sự ghen tị.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Chị cũng may mắn nha, hiện tại lỗ tai chị   thanh tĩnh, chồng chị đối với chị cũng , trong bụng còn  bé con,  mấy tháng nữa bé con sẽ  ngoài gặp chị.” Cố Khanh Khanh  con thỏ trong tay nhoẻn miệng .
“ , để mà  chị cảm thấy may mắn lớn nhất của chị là gặp  em  xe lửa, cùng em trở thành bạn .”
“Ôi trời ơi, nổi hết cả da gà.” Cố Khanh Khanh cố ý run run cánh tay: “Chị nha, chị đừng nghĩ nhiều. Không bằng chị nghĩ xem lát nữa ăn cái gì còn hơn, lát nữa  Triệu về  thấy chị thế nào cũng sẽ  qua nhà em tìm , chẳng cần  kêu.”
“Quản bọn họ  gì,   còn  căn tin !” Hứa Niệm suy nghỉ ngơi đủ , cùng Khanh Khanh  tiếp: “Dưa chuột của nhà em trồng lớn nhanh thật, hái trái dưa cắt nhỏ  bỏ thêm chút giấm chua.....”
“Chị đừng  nữa!” Cố Khanh Khanh nhe răng nhếch miệng: “Về em đưa chị hạt giống dưa chuột, chị  cần ghen tị với em.”
“Không   tới thuyền vật tư đến  món gì mới mẻ  nhỉ?”
Cuối cùng hai  cũng  về tới sân, Cố Khanh Khanh đẩy cửa  : “Lần  chúng   lấy đồ thuận tiện chào hỏi thuyền trưởng.”
“Được nha, chỉ cần em  chê chị chậm chạp là ”
“Em   chê mà, em chỉ sợ thuyền trưởng  chờ chị thôi.”
Cố Khanh Khanh  : “Chị A Niệm, chị từ từ thôi, em  tìm xem còn hạt giống dưa chuột ? Với để em  lấy cái rổ  chị em   hái rau.”
Nói xong cô vội vàng   bếp.