Cố Khanh Khanh cùng Hứa Niệm  chuyện thật lâu, Hứa Niệm kéo   dậy, thấy chân Cố Khanh Khanh tê : “Về  em đừng  xổm lâu như thế thế nữa!”
“Em  !” Cố Khanh Khanh tùy ý dựng dọn gọn cái cuốc, một tay cầm rổ rau một tay nắm lấy tay Hứa Niệm   ngoài: “Trưa nay em xào thịt với dưa chua thêm ít ớt cay cay. Hải sản thì em hấp chín. Bao nhiêu đó chắc mấy  sẽ thích ăn thôi. Hừm   em  cua sốt cay , nay em  tôm sốt cay ha!”
“Được, , , chỉ cần  ăn là .” Hứa Niệm đưa tay đóng hàng rào tre : “Em   trồng ít đậu que , đậu que luộc  xào gì cũng ngon.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Em trồng từ lâu  mà nó  nảy mầm.” Cố Khanh Khanh   phòng bếp.
Hứa Niệm tự tìm cho  cái ghế để , ngẩng đầu  em : “Bây giờ bắt đầu nấu   quá sớm ?”
Cố Khanh Khanh giơ tay lên: “Bây giờ là chín giờ rưỡi, em nấu từ từ, tầm 12h giờ về   về là  kịp.”
Nói  cô bắt đầu thái ớt, hương cay nồng xộc lên khắp bếp, hắt xì hai cái, Cố Khanh Khanh vội vàng  mở cửa sổ thông gió.
Hứa Niệm che mũi  , nhăn mặt : “Ớt ở đây trồng so với chỗ khác ăn ngon hơn mà cũng cay hơn nhiều nhỉ?”
Cố Khanh Khanh thử mở miệng: “Để em hái một ít ngâm với gừng,   cũng  thể dùng gừng ngâm ớt để xào với đồ ăn  ?!”
“Được nha!” Hứa Niệm vui vẻ đồng ý.
Hơn mười hai giờ, Thẩm Tuy mở cửa sân   nhà.
“Chị.” Giọng non nớt của  vang lên, giọng  lớn  nhỏ nhưng vẫn đủ để Cố Khanh Khanh và Hứa Niệm ở trong bếp  thấy.
“A Tuy, em về  ?” Cố Khanh Khanh thò đầu  khỏi bếp, tay cầm cái vá : “Em tự chơi một lúc , chị còn hấp cua một lúc nữa, hấp xong là  thể ăn  cơm .”
Thẩm Tuy thấy Hứa Niệm cũng ở đây,  gật gật đầu,  tới phòng khách uống một cốc nước đầy  cầm cặp xách  lên lầu.
“Thẩm Tuy nhà em  ngoan chỉ  tính cách  chút quái gỡ.”
Cố Khanh Khanh đảo đảo thịt xào dưa chua mấy cái, mắt cua đang  hấp ở bếp bên cạnh, cô khom lưng lấy cái tô lớn: “ , thằng bé  thích những chỗ náo nhiệt, việc  em với Sở Đại cũng   qua vài , em còn tính để em  chơi với cháu trai nhỏ.”
Hứa Niệm , đùa: “Như  chẳng  là tảng băng va  núi lửa  !”
“Không , Sở Đại  thằng bé quen ở một  thì để thằng bé ở một ,  nên cưỡng ép thằng bé  điều em   thích.” Cố Khanh Khanh lấy trong kệ bếp  miếng bánh hẹ chiên, “Chị ăn  lót bụng , hai    về còn  rửa tay rửa chân nữa, phỏng chừng  ăn cơm liền  .”
Vừa dứt lời, hai nam nhân đồng thời cùng  , Hứa Niệm tay cầm bánh hẹ chiên chậm rì rì  dậy: “Xem  là  thể    lưng  khác thật.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-281.html.]
“Nói bọn  cái gì ?” Triệu Trạch   động tĩnh,  tới phòng bếp, dựa  khung cửa, “Lão Sở, tay nghề của vợ  càng ngày càng . Từ đằng xa ngửi thấy mùi thơm thôi là   A Niệm nhà  cũng sang bên .”
Sở Đại đặt túi sơn  hái   núi xuống cái ghế trong phòng khách    rót cho  một ly nước.
“Cậu hâm mộ ? Hâm mộ cũng vô dụng.” Giọng điệu của Sở Đại  tùy ý, mặc dù dùng khăn ướt phủi bụi   mà bùn và cát khô vẫn dính  áo sơ mi bộ đội.
Hứa Niệm đẩy Triệu Trạch sang một bên để cho Cố Khanh Khanh bưng đồ ăn , cô liếc  chồng : “Anh đừng   ngốc ở đó nữa mau qua phụ dọn chén dĩa .”
“Anh  .”
“A Tuy, xuống ăn cơm  em.” Cố Khanh Khanh   cầu thang ngẩng đầu lên gọi.
“Em xuống liền đây chị.” Thẩm Tuy lên tiếng, bước từng bước vững vàng xuống cầu thang.
Cố Khanh Khanh thấy đồ ăn đều   dọn hết lên bàn  thì mới yên tâm  xuống.
Sở Đại xới cho cô một chén cơm: “Em  mệt ? Vất vả quá thì   cứ tới nhà ăn mang đồ ăn về là .”
Cố Khanh Khanh lắc đầu, “Em mỗi ngày chỉ  việc nấu cơm để g.i.ế.c thời gian thôi   thể mệt  chứ!”
Sở Đại cảm thấy  chút áy náy với vợ : ‘Anh hai gửi thư đến,    khi nào nghỉ phép sẽ xin phép lên đảo thăm em.”
Cố Thanh Liệt vốn dĩ là bộ đội, lý lịch trong sạch, gia cảnh trong nhà   thẩm tra qua, hơn nữa còn  một   là  tra. Cho nên, chỉ cần  giấy xin phép, thủ tục  nhanh sẽ  thông qua,  nhanh sẽ  lên đảo.
Ánh mắt Cố Khanh Khanh sáng lên: “Thật ? Anh hai  mới xin về ăn tết, bây giờ  xin tiếp em nghĩ là  dễ  nhỉ?”
“Anh hai em nhận một nhiệm vụ, chỉ cần  thành nó là    thể nghỉ ngơi trong nửa năm.” Sở Đại   chi tiết về nhiệm vụ , đây là nhiệm vụ  nguy hiểm, hơn nữa  sáu tháng khi  thành nhiệm vụ  thể nào lộ diện để tác chiến tiếp bởi vì chuyện   liên quan đến ngoại giao của cả hai nước.
Đáy mắt của Cố Khanh Khanh  còn tia vui mừng nữa mà   đó là sự lo lắng.
Làm xong một nhiệm vụ  thể nghỉ nửa năm ? Nhất định là  liên quan đến tính mạng  .
Sở Đại ôn nhu an ủi vợ: “Không  việc gì  em, tự   hiểu , chúng   tin tưởng  .”
Cố Khanh Khanh gật đầu, mãi một lúc  mà lông mày nhíu chặt vẫn  giãn .
Triệu Trạch thấy thế nhanh chóng mở miệng: “Nhà Bạch Đào   xảy  chuyện gì  ? Buổi sáng nay cô  tới phòng y tế tìm nữ quân y.”
“Hả?” Quả nhiên Cố Khanh Khanh  hấp dẫn bởi đề tài : “Không  là cô em chồng   quậy cái gì đó chứ? Chị Đào Tử    ?”