Hai đứa trẻ  bế lên giường, Cố Thanh Liệt và Thẩm Tuy cùng dọn phòng khách.
Sàn đầy vỏ hạt dưa, Thẩm Tuy cầm chổi quét, Cố Khanh Khanh từ phòng ngủ  đổ hết đồ ăn vặt trong đĩa  túi nilon, buộc   cất  tủ.
Trên đảo  nhiều rắn, chuột, kiến. Vào mùa hè Cố Khanh Khanh  dám  vườn  vì sợ gặp rắn, mùa thu đông khắp nơi đều  chuột và gián, cô ở  mà  quen .
Chỉ  điều gạo và kẹo trong nhà  cất kỹ sẽ  gặm hết,  thấy là đau lòng, dù thực phẩm  đảo đủ ăn nhưng  thể lãng phí như .
Dọn dẹp xong xuôi mất hết hai tiếng đồng hồ, ba  lớn  quanh lò sưởi thư giãn một chút.
Cố Khanh Khanh lấy bốn hộp trái cây từ trong tủ,  bếp lấy bốn thìa, đưa cho ba    xuống.
Sở Đại mở hộp đào vàng cho cô   mới mở hộp của ,  quên chọc vợ: "Mấy tháng    ăn trái cây đóng hộp   thèm, còn nghĩ cách  dưa chua thành đồ hộp.”
“Đó   là dưa muối , chẳng lẽ  thành nước đường dưa chua .” Cố Thanh Liệt ăn hộp quýt, tối ăn sớm giờ  đói .
Cố Khanh Khanh uống nước đường đào,  ngượng ngùng: “Lúc mang thai cũng     thế, khẩu vị đặc biệt kỳ lạ,  chọn ăn những món    thích.”
“Hai cháu ngoại   xí là do em ăn ba cái đồ kỳ lạ đấy đấy." Cố Thanh Liệt cầm hộp trái cây nghiêng nghiêng xúc một muỗng trái cây: "Cũng   hai đứa nhỏ trưởng thành    như  nó  chứ."
“Ừ, giống  cả là  nhất, giống  thì hết cứu.” Cố Khanh Khanh hừ một tiếng.
Sở Đại và Thẩm Tuy  quen  hai  em đấu khẩu, Sở Đại ăn chậm rãi, Cố Thanh Liệt còn thừa hơn phân nửa."
“A Tuy, ông Tần   khi nào ông rời đảo ?”
Căn cứ quân sự sắp xây xong, nhiều nhất một năm nữa thôi, ông Tần lên đảo để chứng kiến giây phút .
Giờ  đến lúc, ông Tần đương nhiên cũng  nhận  thông báo.
Thẩm Tuy gật đầu: “Thầy  cuối mùa xuân năm  sẽ rời đảo.”
Hôm nay  là đầu năm mới, đến cuối mùa xuân năm  là hơn một năm, căn cứ quân sự xây xong, các hầm quân sự   hoạt động, kho tên lửa cũng  lấp đầy, mỗi ngày sẽ  tàu chiến đến liên tục.
Sở Đại nghĩ  đến lúc   .
Anh : “Cuối mùa xuân năm , chúng  sẽ rời đảo cùng ông Tần.”
Chuyện   chỉ  với Cố Khanh Khanh và Cố Thanh Liệt, Thẩm Tuy chắc  chút tin từ ông Tần nhưng  hỏi  rể thêm gì.
Giờ  câu trả lời chắc chắn,   vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-329.html.]
Dù  chị sẽ  bỏ rơi   thế mà   vẫn  chút lo sợ  bỏ   đảo.
Hai giờ rưỡi, Cố Khanh Khanh lấy kẹp gắp một nửa than  bếp lò nhỏ: "Thẩm Tuy mang bếp lò lên lầu ngủ ,  hai  nóng nảy,  cần."
“,  em  mắt  hai lóe lửa .” Cố Thanh Liệt xoa mũi,  lấy bao lì xì đỏ từ trong túi đưa em gái: “Ngủ sớm , nhóc con lớn nhanh thật, cứ cảm thấy…”
Anh   hết câu mà Cố Khanh Khanh hiểu.
Trong lòng  cả và  hai cô vẫn luôn là cô bé nghịch ngợm ngày nào, lo rằng cô ở quân đội mấy năm   họ bên cạnh sẽ chịu thiệt thòi.
Trước khi Cố Thanh Liệt lên lầu, cô ôm lấy eo , cọ mặt tròn  n.g.ự.c  hai: “Anh hai, hồi nhỏ  các  bên cạnh, em  bao giờ chịu thiệt, giờ các  cũng bảo vệ em, còn  Sở Đại, em càng  thiệt thòi.”
Cố Thanh Liệt  xoa đầu em gái,  quen xoa đầu cháu ,   đầu trọc nên  quen lắm: "Chỉ cần em ít   hai giận vài năm, đừng cứ mở miệng là Cẩu Đản thì  hai còn lì xì em thêm vài năm nữa."
“Em sẽ cố nha!” Có đôi khi cô  kiềm chế . Cô đẩy  ,  mặt   chạy  phòng ngủ.
Cố Thanh Liệt lẩm bẩm: “Làm   mà  chú ý gì hết,   cháu trai học theo thì Cẩu Thặng  nước tức chết.”
Nói đến Cẩu Thặng,  cả Cố Xán Dương chắc nôn nóng gặp cháu lắm , tâm tư là bay lên đảo  chỉ là máy bay  bay tới .
Cố Khanh Khanh  phòng, chồng  bên giường, chân trái chạm đất, chân  đặt lên giường  gập, tay đang cầm quyển sách.
“Cái  cũng là  bảo  hai mang về ?” Cô nhẹ tay đóng cửa.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ừ.” Thấy vợ đến,  chậm rãi lật trang sách, mắt vẫn   sách: “Vợ ơi, tối nay … đến , còn hai hộp  dùng hết.”
Cố Khanh Khanh: “……”
Bỗng nhiên cảm thấy hành động mở tủ của  quá là sai lầm.
Cô  khỏi liếc ngăn  cùng của tủ, ho khan một tiếng, lúng túng lấy hai bộ đồ ngủ, ném một bộ cho chồng: “Con còn ở đây mà, mau  đồ ngủ .”
Sở Đại tiện tay lấy bộ đồ ngủ cotton đen, vải màu sắc sặc sỡ trong nhà đều  quần áo cho Thẩm Tuy và Cố Thanh Liệt, màu đen trắng để  cho .
Anh chậm rãi  bên giường cởi cúc áo sơ mi xanh lá quân đội, ý sâu xa: “Em đừng lên tiếng là .”
Cố Khanh Khanh xoay sang nhéo đùi  giận giữ: "Anh   nhịn thêm chút nữa ,  tưởng giường chắc chắn  kêu  ..."
Chưa  hết, cô   ôm eo kéo  lòng,  cúi đầu chặn cái miệng đang lải nhải  ngừng.
Cô giãy dụa vài cái  để mặc , lâu  hai  giống như bốc cháy. Cô thở dốc   vai , cằm  tựa lên đỉnh đầu cô, tay lớn vuốt ve eo cô.
“Đến ?” Giọng  lười biếng, ngón tay mân mê tóc Cố Khanh Khanh: “Vợ ơi.”