Cố Khanh Khanh câu của chị mà buồn , đẩy chị , xuống ôm Tiểu Ngư mà kể khổ: “Bé yêu, con thím ngốc, con thấy thím ngốc ?”
Tiểu Ngư lắc lắc cái đầu nhỏ, để một nụ hôn ướt át má thím nhỏ.
Hứa Niệm bế con trai lên: “Nhóc con, con sợ chú con thấy sẽ ghen tị .”
“ , Tiểu Ngư, chú con là một lọ dấm chua, ngay cả với con ruột cũng ghen đấy.” Triệu Trạch từ ngoài cửa bước , mỉm cạnh Hứa Niệm, quanh: “Lão Sở ?”
“Bị hai vợ chồng các kẻ xướng họa chọc hổ trốn lên lầu ."
Cố Khanh Khanh tít mắt.
Người đàn ông lúc từ lầu xuống, tay ôm một cái hộp giấy lớn.
“Nói gì về đấy?” Anh hỏi.
Thấy đôi chân dài bước từ xuống, Triệu Trạch : “Không gì, đang cầm gì đấy? Trông vẻ nặng.”
“Sách của A Tuy và tập ghi chép, thằng bé mang ."
“Anh thấy nặng .”
Người đàn ông chỉ nhẹ, đặt cái hộp lên bàn: “Hôm nay đến trạm y tế ?”
“Đưa mà, chúng là em nhiều năm, thì tiễn chứ, căn cứ quân sự thành , đảo thương binh, chỉ nhân binh lính thỉnh thoảng đau đầu nhức mỏi thôi. Đừng lo, trạm y tế luôn trực ban.”
Sở Đại gật đầu, thấy trong phòng tiếng của trẻ con, Cố Khanh Khanh cùng phòng ngủ, bế hai đứa bé thức dậy.
Sữa bột pha sẵn, giữ ấm trong bình nước nóng, lấy là thể uống ngay.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai đứa bé cha bế trong lòng, mắt vẫn còn ngái ngủ, lười biếng uống sữa.
Triệu Trạch hai em sinh đôi giống hệt , khỏi cảm thán: “Đây chính là gen của cặp song sinh ? từng thấy ai giống đến , Khanh Khanh, lão Cố và cả nhà em giống y đúc ?"
Anh gặp Cố Xán Dương nên trông như thế nào.
“Không, khác biệt.” Cố Khanh Khanh : “Anh cả em cực kỳ trai, trai y như Sở Đại , còn hai em thì… ừm.” Cô lảng tránh mặt chỗ khác.
Triệu Trạch hiểu : “À, hai em giống em. Anh cứ tưởng ba em nhà em giống như đúc.”
Cố Khanh Khanh: “……” Ánh mắt cô chút u oán.
Người đàn ông bên cạnh nhịn , bật thành tiếng.
“Hai em nhà họ đều cảm thấy giống cả, sợ họ giống ." Sở Đại Triệu Trạch ngơ ngác, bụng giải thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-344.html.]
“Cậu càng tò mò, đây thấy giỏi lắm , đó chuyện của Cố Xán Dương mới thấm thía cái câu, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên."
(Câu "nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên" là một thành ngữ gốc Hán, dịch nghĩa là "ngoài còn , ngoài trời còn trời". Ý nghĩa của câu là nhắc nhở rằng dù giỏi giang đạt những thành tựu lớn thế nào, vẫn luôn khác giỏi hơn hoặc điều kiện khác hơn. Điều khuyên chúng nên khiêm tốn, nên tự mãn và luôn cố gắng phấn đấu hơn nữa.)
Sở Đại gật đầu .
Đồ đạc trong nhà thu xếp gần hết, Thẩm Tuy và ông Tần hẹn hai tháng gặp ở quân khu phương Nam.
Những trong Binh Đoàn cũng đến, giúp họ mang đồ bến tàu.
Chăn đệm vốn thuộc vật tư của quân đội, họ mang , những thứ lặt vặt trong nhà như nồi niêu xoong chảo cũng để cho Hứa Niệm và của Tiểu Hoan.
Đến bến tàu, Cố Khanh Khanh ngờ gặp Trương Tháp.
“Cháu trai nhỏ?” Cố Khanh Khanh ngạc nhiên.
Trương Tháp chạy , từ trong túi móc một cái túi bọc bằng nilon và báo cũ, đưa cho cô.
“Thím nhỏ ơi, đây là khoai lang nướng cháu , thím mang lên thuyền ăn nha!”
Nhìn ánh mắt sáng trong của , Cố Khanh Khanh đưa tay nhận, xoa đầu bé: “Cảm ơn cháu, cháu trai nhỏ.”
Theo phản xạ cô lấy kẹo từ túi , phát hiện . Cô xoay tìm chồng đang ôm con, lấy một nắm kẹo sữa thỏ trắng, nhét tay Trương Tháp, dịu dàng : “Đây là cuối cùng thím nhỏ cho cháu kẹo khi cháu đến quân khu phương Nam, đừng từ chối.”
Trương Tháp sững , gật đầu.
Sau đó, đến mặt đàn ông, ngước lên : “Chú, đợi cháu mười sáu tuổi sẽ Binh Đoàn Xây Dựng, đợi thắng trận sẽ xin điều về quân khu phương Nam.”
Sở Đại gật đầu : “Được, chú thím đợi cháu ở quân khu phương Nam.”
Trương Tháp gật đầu thật mạnh, ánh mắt sang Thẩm Tuy đang bế cháu ngoại, chỉ khẽ gật đầu chào.
Hai giờ, thuyền vật tư đến .
Trần Giải Phóng và những khác giúp mang đồ lên tàu, miệng vẫn lẩm bẩm: “Lão Sở, chúng ở đấy, đối xử với Khanh Khanh, nếu chúng và lão Cố sẽ đau lòng đó nha!”
Có bên cạnh lời ngọt ngào của phát ghê, run rẩy nổi da gà, tức giận : “Anh , cha đầu óc cũng hỏng ? Em gái Khanh Khanh trai ruột ở quân khu, xem lão Sở dám đối xử tệ với em ?”
“Ừm.” Sở Đại thành thật gật đầu: “ dám.”
Mọi ồ lên.
Hứa Niệm bịn rịn nắm tay Cố Khanh Khanh dặn dò: “Đến nơi nhớ gửi điện báo cho chị. Em hứa lên đảo thăm chị, nhớ đừng đợi chị rời đảo đến tìm em thì đến bao giờ mới gặp .”
“Được, em .” Cố Khanh Khanh rưng rưng nước mắt, cô ôm Hứa Niệm, vai chị định gì đó thì thấy của Tiểu Hoan và của Nhị Béo bế con đang vẫy tay với cô, Bạch Đào cũng mỉm với cô.