“Cháu yêu của bà đây !” Vốn đang trò chuyện với con dâu, Trương Thụy Phân thấy cháu gái,   yên  nữa, mắt đầy lệ ôm chặt lấy cháu gái: "Cuối cùng cũng về ,  về nữa bà  xin  đảo thăm cháu đấy!"
Cố Thiết Trụ mắt sáng ngời  cháu gái, ho khan vài tiếng: "Bà lúc nhỏ cháu từng trộm khoai lang của Vương Đại Ma ở đầu làng, kiểm tra lý lịch chắc  qua ."
Cố Khanh Khanh vốn  khó chịu,  ông nội chọc bà nội mà buồn , cô an ủi bà: "Cháu  về  mà, bà ơi, cháu  ăn bánh của bà và thím Hai ."
"Biết , bà  mà, bà  chuẩn  hẹ  tương cho cháu ăn với bánh." Trương Thụy Phân vỗ nhẹ lưng cháu gái, cẩn thận  cháu gái, xác nhận cháu gái  gầy , nụ  với cháu rể càng tươi hơn.
Thời Như Sương nhận đứa bé từ tay con rể,  với em dâu: "Khanh Khanh  trong điện tín đứa nhỏ  giống A Đại,  chị thấy nó  nét giống Xán Dương hồi nhỏ nhỉ?"
Hai đứa nhỏ  bế qua bế , cuối cùng  còn xác định  đứa nào  đứa nào nữa, Hàn Liên Tâm cũng ôm một đứa, tự dưng hoảng quá: "Em thì cứ thấy hai đứa cứ như một ."
Cả nhà họ Cố  ha hả vui vẻ.
Cố Thiết Trụ trò chuyện với cháu rể vài câu,   từ lúc nào trong túi ông  một gói thuốc Đại Tiền Môn, ông trả  thuốc cho cháu rể: "Ông hút t.h.u.ố.c lá sợi  thôi, hút cái  ông  quen."
Trương Thụy Phân lườm ông một cái, giật lấy thuốc nhét  túi Sở Đại: "Ông cháu là heo rừng ăn  nổi thức ăn mịn, cho ông  cũng phí, con giữ mà dùng."
"Con  cai thuốc ." Sở Đại ,  nhét thuốc  túi cha vợ." Cố Kim  hì hì  từ chối.
Ông  hút thuốc  ảnh hưởng ông giữ t.h.u.ố.c lá chia cho các ông bạn,  dịp lên mặt nha.
Chỉ hơn một tháng nữa là đến Tết !
Thuốc  thế  phát  ngoài  mặt mũi chứ .
"Đừng  nữa,  thêm nữa thức ăn nguội hết." Cố Tài bưng đĩa ốc om vịt cuối cùng , xoa xoa tay: "Mau ăn cơm , sắp một giờ , ăn xong để Khanh Khanh, A Đại và... và A Tuy nghỉ ngơi."
Lời tự dưng  khựng  một chút.
Gọi cả nhà   chỗ, Cố Thiết Trụ cuối cùng cũng chịu rời mắt khỏi cháu gái và hai cháu ngoại, cùng Tần Vũ bàn chuyện hôn sự của hai nhà.
Sau khi thảo luận xong sính lễ và của hồi môn, họ mới bắt đầu ăn cơm, Cố Khanh Khanh  ăn gần no, tựa lưng  ghế, xoa bụng.
Bụng căng, n.g.ự.c cũng  căng.
Đoàn Đoàn và Niên Niên uống sữa bột ngày càng nhiều, uống sữa  ít .
Cô đang cân nhắc  nên cai sữa cho hai đứa nhỏ .
Sở Đại ăn cơm từ tốn, cầm đũa  chuyện với  em họ bên cạnh, nhờ ban đầu  đến  cùng  em họ lên núi chặt củi, về chẻ củi,  việc đồng áng,   lòng   trong nhà họ Cố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-350.html.]
Đoàn Đoàn và Niên Niên  cần cô lo lắng, chú thím trong nhà hết ôm đứa   ôm đứa , cô  cần  động , Trương Vũ Tình còn hỏi cô sữa bột để .
Về nhà thật .
Ăn cơm xong,  trưởng bối trò chuyện, cô thấy  buồn ngủ, đẩy đẩy  cánh tay chồng: "Em  ngủ một chút,  cứ từ từ ăn."
"Phòng cuối tầng hai bên  là của con, chăn  trải sẵn, con tự   nhé." Thời Như Sương chỉ quan tâm đến cháu ngoại thôi, lười để ý con gái nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Con  ." Cố Khanh Khanh  dậy, vỗ vai Thẩm Tuy: "Em    nghỉ ?"
Thẩm Tuy lắc đầu: "Em theo  rể là ."
"Được,  kệ em nha!"
Cô tự   dạo trong sân một vòng,   đổi nhiều so với , vẫn  một nhà kho và một mái hiên che nắng, nhà kho thường để nông cụ và dụng cụ  mộc của chú hai cô.
Lên tầng hai, đến phòng cuối bên , đẩy cửa  cô  ngay đây là phòng dành cho .
Chăn ga  giường là gấm long phụng bách tử đỏ đồ từ lúc cưới, giờ chạm  vẫn mịn màng, trông như mới.
Cô mở chăn , cởi áo khoác  lên giường, cơn buồn ngủ ập đến, nhanh chóng  .
Sở Đại lên phòng lúc hơn hai giờ chiều, sàn gỗ  lầu là loại gỗ tự  xẻ bào nhẵn,  nặng chân một chút là  nhà cũng  thấy.
Anh cố ý bước nhẹ nhàng,  bên giường  nửa khuôn mặt vợ lộ bên ngoài chăn.
Do  chăn đè, gương mặt cô ửng hồng, chân mày giãn , ngủ  ngon.
Ngón tay  nhẹ nhàng vuốt qua tóc cô, cuối cùng dừng   má, vén tóc lòa xòa  tai.
Nhìn một lúc,  cúi xuống hôn lên chóp mũi cô,  cởi cúc áo , lên giường ôm vợ ngủ.
Cái mũi Cố Khanh Khanh nhúc nhích, ngửi thấy mùi kẹo ngọt quen thuộc, cứ thế chui  lòng , khi tay nhỏ định  xuống  thì   nắm lấy, ngón tay thon dài vuốt ve lòng bàn tay cô, luồn  kẽ tay, mười ngón đan .
Cố Khanh Khanh rõ ràng  thoải mái, chân mày khẽ cau ,  hôn lên đuôi mắt cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan, ngủ ."
Thói quen  vì hai đứa nhỏ mà cô  kiềm chế lâu , Đoàn Đoàn và Niên Niên còn nhỏ,  khi   chắc chắn ngủ cùng cha ,  sợ cô  kiềm chế   bậy  mặt con.
Cố Khanh Khanh   dỗ dành trở nên ngoan ngoãn,   n.g.ự.c ấm áp của  ngủ một giấc đến hơn bốn giờ chiều.
Người nhà họ Cố vây quanh hai đứa trẻ,  ai quan tâm đến họ, hiện đang là mùa đông,     đồng  việc, đều ở nhà.