Trong nhà  ấm áp, Niên Niên  trong lòng  đạp đạp cái chân nhỏ, Trương Vũ Tình đựng nước ấm  bình sữa cho nhóc con uống: "Thím thấy hai  em hiếu động quá,  điều Tiểu Bảo  vẻ ngoan hơn một chút so với Đại Bảo.”
Cố Khanh Khanh cầm bình sữa đặt  miệng con trai,  : “ thế, Đại Bảo thực sự  nghịch ngợm,  đó  hai còn  cháu giống , con đang xem xem  đứa nào giống  cả , kết quả giống hết Cẩu Đản."
Trương Vũ Tình  ha hả bổ thêm một đao: “Cũng  thể giống  chúng nó.”
Cố Khanh Khanh bĩu môi: "Con thấy con hồi nhỏ ngoan lắm mà."
Vừa  xong, Hàn Liên Tâm và bà nội bật  theo, Đại Bảo trong lòng bà nội cũng đập đập bàn  theo.
Cố Khanh Khanh lẩm bẩm hai câu, lấy bình sữa  khỏi miệng con trai, thằng bé uống nhiều nước và sữa bột dễ tè dầm, bây giờ trời lạnh tã khó khô quá, đêm qua tè ướt  giặt xong còn phơi cạnh bếp lửa.
Thời Như Sương cầm hai đôi giày nhỏ mới móc một nửa, cô cúi xuống thử  chân cháu ngoại,  vặn.
“Vừa vặn,  cần sửa, tối nay  sẽ  thêm lớp đế cứng, sắp tới Đoàn Đoàn và Niên Niên   , giày đế mềm   cho hai đứa nhỏ  ."
“Đều   mà."
Trước đây, Đoàn Đoàn và Niên Niên  ngủ ban ngày  quấy  đêm, bây giờ Cố Khanh Khanh  cho chúng ngủ nhiều ban ngày, cô luôn bế  tay đùa giỡn, đến tối  tám giờ, hai  em dụi mắt dựa  vai cha  buồn ngủ.
Sáng ăn sáng muộn, kéo đến cơm trưa cũng muộn, đến  hai giờ chiều mới ăn trưa, ăn xong Hàn Liên Tâm và Trương Vũ Tình dọn bàn, Thời Như Sương dẫn con gái con rể cùng hai cháu ngoại sang nhà  em của ông nội, Cố Thiết Chùy và Cố Thiết Thạch.
Hai thằng bé trắng trẻo, đáng yêu quá mức khiến ai cũng thích, lúc về trong bọc đầy bao lì xì đỏ.
Cố Khanh Khanh mệt mỏi: "Mẹ ơi, con lên phòng ngủ một lát, ăn tối  gọi con nha."
“Được,  ngủ , A Đại, con mang bếp than và bình nước nóng lên  phòng  con,  sợ Đại Bảo và Nhị Bảo  uống sữa bột.” Thời Như Sương cho thêm vài cục than  bếp lửa,  với con rể.
“Vâng.”
Anh một tay bế con lên lầu, Cố Khanh Khanh đặt Đoàn Đoàn và Niên Niên lên giường, cởi đồ đạc quấn   con , chồng cô vòng xuống  mang đồ lên.
Khi   , phòng  ấm lên, rèm dày  kéo , ngăn cách cái lạnh bên ngoài.
Anh rót cốc nước  : “Vẫn quen với phòng em ngủ từ nhỏ, dù  rộng như phòng , cửa sổ dán giấy báo   rõ bên ngoài, nhưng  thấy thoải mái.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-358.html.]
Cố Khanh Khanh   ngẩng đầu  : “Chỉ ở mấy ngày khi cưới thôi mà  quen ?”
Anh  đổi sắc mặt: “Phòng đó  mùi của em.”
Cố Khanh Khanh đặt hai thằng bé  chăn, chúng  tự bò dậy,  cởi áo nên  lo lạnh, cô mặc kệ hai  em bò lung tung.
“Thật ? Vậy bây giờ   em   mùi đó nữa ?”
“Khác chứ,   là mùi bồ kết, bây giờ là... mùi sữa.” Anh nuốt nước, yết hầu chuyển động, bàn tay với các khớp xương rõ ràng thả cái ly bên cạnh bàn,  sát mép giường giường, chân trái chạm đất, chân  co lên gác ở mép giường.
Anh nghiêng đầu  chuyện với vợ,  hai đứa nhỏ, ánh mắt đầy ý : “   thích mùi .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô gái tựa  lòng , khẽ hừ một tiếng: “Vậy  ôm Đoàn Đoàn và Niên Niên ngủ ,   chúng nó cũng  mùi  đó.”
“Không giống.” Sở Đại ôm cô từ phía , ngón tay dài luồn qua khe tay cô, nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, thì thầm bên tai: “Anh thích em hơn…”
Nghe xong câu cuối, mặt cô gái đỏ bừng,  khỏi nhắc nhở: “Hai đứa nhỏ còn ở đây,  kiềm chế chút .”
“Ừm.” Anh đặt cằm lên đỉnh đầu cô, thở dài: “Anh sẽ cố gắng.”
Hai đứa nhỏ  thể tự chơi, giường  chắn bởi lưng ghế, Cố Khanh Khanh  mệt,  với : “Em ngủ một lát.”
Sở Đại gật đầu: “Ngủ ,  trông chúng nó.”
Cố Khanh Khanh yên tâm cởi áo khoác chui  chăn.
Đoàn Đoàn và Niên Niên bò qua   giường,  trai  ngoan còn thích sờ sờ  mặt em trai, thường  nụ hôn ướt nhẹp của em đáp .
Anh cúi  khuôn mặt nghiêng của cô gái nhỏ,  nhịn  cũng đưa tay sờ mặt cô một cái,  cô nhíu mày lẩm bẩm,   vui vẻ.
 niềm vui  kéo dài vì hai con trai đều bò về phía , một đứa còn bôi nước miếng lên quần .
Anh một tay bế một đứa, đặt lên đùi để chúng đối diện , Niên Niên   vững đổ    trai, miệng  ngừng gọi: “Anh ~  ~”
Đoàn Đoàn dùng tay mập vỗ cái bụp lên đầu em trai.
Sở Đại  hai  em đánh  lên tinh thần,  tựa  đầu giường   Niên Niên duỗi chân đáp trả.