Về đến quân khu, Cố Khanh Khanh  thèm để ý đến Sở Đại,  đàn ông chậm rãi theo  cô, mặt mày vui vẻ.
Đây là nơi  lớn lên, giờ  chỉ  vợ, còn  hai đứa con.
Đôi mắt đen như mực  càng sâu. Đến nhà bếp,  rửa rau, cô thái rau, Cố Khanh Khanh vẫn  hờn dỗi thêm   chuyện với : "Sở Đại, ở đây  mua  ớt! Sau    đây,  ăn cay  chịu  ?"
Anh  quen với cô, lúc thì gọi , lúc thì gọi là Sở Đại,  định   vốn  ăn cay, nhưng cô  quan tâm đến câu trả lời của , lẩm bẩm: "Em  chịu , em nhất định  ăn cay,  chúng  trồng ít ớt trong sân, cha chắc sẽ đồng ý nhỉ?"
Sở Đại bất đắc dĩ: "Đây là nhà em, em  trồng gì thì trồng, lấp đầy đất trong sân cha cũng   gì."
"Ồ,  ." Cố Khanh Khanh chần thịt qua nước nóng  cắt thành lát mỏng, chuẩn   thịt xào tỏi non: "Mai em sẽ gieo hạt."
Cô mang từ đảo về vài quả ớt khô,  thể dùng .
Anh nhắc nhở: "Mùa  trồng  ."
"Dựng cái nhà kính là  mà.” Cố Khanh Khanh  quan tâm: "Chẳng  việc gì khó,     ,  ?"
Sở Đại: "..."
Sáu giờ,  nấu cơm xong đồ ăn  kịp bày lên bàn, Sở Uyên  từ bộ chỉ huy về.
Hai đứa cháu ở nhà, ông nhớ thương hai cháu,  đây hận  thể ngày ngày ở bộ chỉ huy, giờ chỉ thấy thời gian dài dằng dặc,  về nhà ôm cháu.
Ông luôn xa cách con trai  mà hai cháu trai là bảo bối, là tâm can của ôm, vô cùng  thiết, hai đứa nhỏ trong tay Cố Kiến Quốc và Cố Vệ Đông  lượt đến tay ông.
Căn nhà tràn ngập tiếng , Cố Khanh Khanh từ nhà bếp lấy chén đũa: "Ăn cơm thôi."
Hai năm , Sở Uyên và Tiểu Hủ  nếm thử tay nghề của cô,    chút băn khoăn.
Cả nhà  ngay ngắn  bàn, quy tắc nhà họ Cố là trưởng bối trong nhà  động đũa lớp trẻ   động, Sở Đại lười biếng dựa  lưng ghế, tay ôm Đoàn Đoàn đút cháo thịt bằm cho con.
Cố Khanh Khanh cũng ôm Niên Niên, cầm thìa    đầu bàn nghi ngờ: "Cha ơi, cha ăn  ạ!"
"…Được." Sở Uyên  đầu thấy cuộc đời khó khăn đến , đánh trận bao nhiêu năm giờ còn  chịu khổ thế , mặt nghiêm trọng gắp một con nghêu xào cho  miệng.
"Ừ?" Đũa đặt vỏ nghêu lên bàn, ông  gắp miếng thịt.
Ngoài dự đoán là  ngon.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-365.html.]
"Khanh Khanh, tay nghề con  tệ, buổi sáng và buổi trưa cha ăn ở nhà ăn, tối về nhà ăn cơm." Ông  Sở Đại chuyển đến bộ chỉ huy hải quân sẽ  bận, trưa chắc sẽ  về.
"Vâng ạ." Cố Khanh Khanh giữ tay nhỏ của con  cho nghịch: "Các  cũng ăn nhanh , mai còn  đến nhà ăn  việc."
Mấy cái nhà ăn yêu cầu  quản lý sổ sách, Sở Đại ngày mai sẽ đưa  đến báo danh.
Thẩm Tuy ăn uống  yên lặng,  phát  tiếng động, thỉnh thoảng  chị và  rể bế cháu ngoại,  ăn nhanh hơn,  nghĩ  nên ăn nhanh để bế cháu cho chị ăn cơm.
Ăn cơm chừng năm phút,  đặt chén đũa xuống,  tới bên Cố Khanh Khanh chìa tay: "Chị, đưa em bế."
Niên Niên  uống xong cháo thịt băm, Cố Khanh Khanh giao con cho thằng bé: "Cẩn thận đừng để bé tè lên ."
"Em ." Anh bế Niên Niên đến sofa xem TV.
Thẩm Tuy từ chiều  tìm hiểu cách mở TV  chỉnh kênh, từ lúc  cứ dán mặt ở  TV, Cố Khanh Khanh thấy em   xem tin tức nên   cái gì.
Trẻ con mà, thích mới lạ, hơn nữa Thẩm Tuy   đứa khiến   lo lắng, bài vở  bé đều gọn gàng ngăn nắp  kế hoạch.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Đại cũng mặc kệ.
Cố Kiến Quốc và Cố Vệ Đông cũng ăn xong, Đoàn Đoàn trong tay Sở Đại  bế ,  bàn chỉ còn ba , Tiểu Hủ  đun nước trong bếp .
"Ở đảo  thể  đoàn trưởng,   về chỉ  phó đoàn, Sở Đại, con  kế hoạch gì ?" Ăn xong, Sở Uyên đặt đũa hỏi.
"Nửa năm nữa tàu Tuy Ninh sẽ hạ thủy." Anh  một câu chẳng liên quan, tay còn đang bận bóc tôm cho vợ.
Sở Uyên mặt giãn , lệnh điều con trai  Bộ Trang  của Tổng bộ Tư lệnh Hải quân qua tay ông, nghĩ chút ông  thể hiểu  con trai đang tính toán cái gì.
"Ở bộ trang , cán bộ cơ sở thấp nhất là cấp phó đoàn, nhóc con,   chỉ huy giỏi thì  học hỏi đám lão già đó, thu  kiêu ngạo của con, như  mới  thiệt thòi."
Sở Đại  ,  sắc mặt  vẻ đồng ý với lời khuyên của cha.
Cố Khanh Khanh ăn xong dọn bàn   bếp, cô  để Sở Đại rửa chén, để  ở   chuyện với cha.
Mùa đông nước lạnh, may mà Tiểu Hủ đun nước, rửa bát  vất vả, từ đảo xuống cô vẫn giữ thói quen, nước rửa rau thường để  trong chậu, để đó còn rửa tay, tưới rau, dội nhà vệ sinh.
Quân khu phương Nam  lắp ống nước máy, vặn vòi là  nước ngọt chảy  liên tục, song cô vẫn giữ thói quen tiết kiệm.
Rửa chén xong, nghĩ đến   nửa ngày tàu lửa sẽ ám mùi than, lúc còn ở thôn Đại Truân Tử quá lạnh cũng  tắm mấy, cô lên lầu  phòng lấy đồ cho chồng.
Sở Đại vẫn  ở bàn  chuyện với cha, cảnh vệ pha  cho họ, ngón tay trắng trẻo của  đàn ông đặt  cốc sứ xanh quân đội,  tiếng bước chân  lầu,  ngước lên  bóng dáng biến mất ở góc cầu thang.