Năm giờ chiều, Sở Uyên về đầu tiên,  ông là một nhóm chiến hữu: "Hai đứa Đoàn Đoàn, Niên Niên giống  lắm, các ông còn nhớ  hồi trẻ trông như thế nào , lát nữa  sẽ ."
Những   bình thường ít gặp , nhất là cuối năm, các nước láng giềng  Tết sắp đến nên cố tình gây chuyện, các quân khu lớn đều  tăng cường bố trí chiến lược.
Ngoại trừ Chử Chiến trong  họ  ai gặp hai hai bảo bối cục cưng của thủ trưởng.
Có  hỏi nhỏ: "Lão Chữ ,  giống thật ?"
Chử Chiến hạ thấp giọng: "Nghe ông    cái gì, hồi trẻ ông  trông như cái gì các ông còn  , tiểu bạch kiểm,  còn  khỏe mạnh, uy phong bằng  nữa."
"… Anh cũng   hơn bao nhiêu ."
Chử Chiến hừ một tiếng,  thèm phản ứng.
Cố Xán Dương từ  lầu xuống,  và Thẩm Tuy bế hai đứa nhỏ giao  cho các đồng chí già.
Tư lệnh lục quân Tiêu Hồi  chằm chằm hai đứa trẻ trắng trẻo đáng yêu một lúc lâu,   vị tư lệnh  lên gương mặt đầy nếp nhăn, mặt thô ráp như vỏ cây, ông im lặng hồi lâu.
"Sao? Hai đứa cháu  giống  ?" Hai mắt Sở Uyên chằm chằm   ông.
"..." Tiêu Hồi đột nhiên nhớ  mấy trăm đồng thủ trượng mượn năm ngoái đến giờ còn  trả, ông   gì nhỉ, cuối năm mới quyết toán sổ sách, nhíu mày: "Giống."
Sở Uyên  sảng khoái, từ khi  hai cháu, vị tư lệnh quân khu nghiêm khắc ngày xưa   còn, ngoại trừ  mặt Sở Đại  thì ông vẫn giữ cái dáng vẻ .
Cứ  thấy con trai là mặt mày ông nhíu ,  thể kìm chế .
Vân Mộng Hạ Vũ
Chử Chiến giơ ngón tay cái: "Nói dối mà  chớp mắt, giỏi."
Mặt Tiêu Hồi giật giật,   gì.
Sở Đại về nhà lúc hơn sáu giờ, Cố Kiến Quốc và Cố Vệ Đông  về sớm  như , hai  em họ thường về khuya, nhà ăn    trực 24/24,  văn chức cũng  liên tục tính toán chi phí bữa ăn cho  mua sắm tiếp theo.
Người đàn ông chào các chú bác   thẳng  bếp.
"Về  ?" Cố Khanh Khanh   một cái: "Giúp em lấy cái tô lớn đựng canh trong nồi mang ngoài, nóng quá nên em để đợi  về ."
"Được." Nghe cô , khóe miệng  nhếch lên vui vẻ,   đàn ông nào mà  thích cảm giác vợ ỷ , dựa dẫm   .
Anh thừa nhận  là  trần tục.
Mở nắp nồi,  nóng bốc lên, nhận lấy muôi từ tay cô,  khuấy xương và củ cải trắng, hỏi bâng quơ: "Em cho muối ?"
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-369.html.]
Không  thấy trả lời,      đôi mắt trong veo của cô.
Có chút bất đắc dĩ  buồn : "Đưa muối cho ."
Thức ăn  lượt  mang lên bàn, Thẩm Tuy  phụ dọn chén đũa lên bàn. Đợt rời khỏi đảo cô mang theo ít đậu phộng rang, giờ  nguyên liệu trộn một đĩa rong biển.
"Vất vả  Khanh Khanh." Thấy con dâu  , Sở Uyên  : "Bận cả ngày ,  xuống ăn ."
"Không vất vả, cũng    hợp khẩu vị các chú, các bác , nếu  ngon xin đừng trách con nha!" Cố Khanh Khanh đặt đĩa xuống, định bế Niên Niên trong tay Sở Đại .
"Em ăn  ." Anh  đưa con cho cô, kéo ghế cho vợ : "Bận cả ngày , mệt ?"
Cố Khanh Khanh lắc đầu: "Chiều   cả giúp thái rau, hai đứa nhỏ đều do A Tuy chăm,  mệt lắm."
Sở Đại nghiêng đầu  Cố Xán Dương: "Anh cho Đoàn Đoàn ăn trứng thịt băm , nó đói ."
Cô gái bên cạnh trừng mắt  Sở Đại: "Sao   thể  chuyện với  vợ  như  thế nhợ!"
Lúc  Cố Khanh Khanh mới để ý thấy bên cạnh  cả còn  một cô gái, trông tuổi tác gần bằng cô, dáng vẻ  khí lắm, tóc ngắn gọn gàng.
Không giống kiểu khuôn mặt nhu hòa như Cố Khanh Khanh, cũng  giống đường nét góc cạnh như Sở Đại.
Khí chất  đặc biệt, khi  qua ánh mắt của cô  như  ngọn lửa đang bùng cháy,  cảm giác cô  là  nhiệt huyết sôi nổi.
Đang định nhỏ giọng hỏi Sở Đại cô  là ai, thì   : "Đau lòng ? Vậy  đổi giọng,  cả ơi, nhờ  cho Đoàn Đoàn ăn canh trứng thịt băm nhé! Vô cùng cảm ơn."
Cô gái  tức giận trừng mắt  , vì  Cố Xán Dương nên  kiềm chế tính nóng nảy .
Cố Khanh Khanh ngẩn  một lúc, dường như cô   cô  là ai , thấy  trai   phản ứng, chỉ  chằm chằm Đoàn Đoàn, cô thở dài.
Cô và cô gái  khí  là  ăn cơm xong sớm nhất: "Niên Niên đưa em bế,  ăn cơm ."
Thấy vợ ăn xong , Sở Đại đưa con cho vợ,  nghiêng  sang  chuyện với Thẩm Tuy.
Cố Khanh Khanh bế con đến  ở sofa, cô gái  cũng  theo, tò mò  Niên Niên uống nước: "Thằng bé thực sự  giống  Sở, mặt mũi hình như còn  chút giống Cố Xán Dương."
Nghe cô  nhắc đến Cẩu Thặng, Cố Khanh Khanh mắt  động,  gật đầu: "Mọi  đều  cháu trai giống , khó trách  phần giống  trai chị."
Cô gái ồ một tiếng,  bên cạnh, định đưa tay chạm  mặt Niên Niên, mà thấy tay   vết chai,   gương mặt mịn màng của đứa bé, cô thu tay : "Sao  thấy chị   quanh quân khu."
"Phải chăm con nên   ." Thấy cô  tính cách thẳng thắn  câu nệ, Cố Khanh Khanh suy nghĩ một lúc  : "Mấy hôm  chị  ngoài, thái độ mấy thím đối với chị  vẻ lạnh nhạt lắm."
"Không  gì lạ." Cô gái chống cằm  Niên Niên uống nước, : "Chị  Bạch Dung chứ, cùng lớn lên trong khu đại viện . Ở chỗ  quan hệ giữa các trưởng bối khá  cận, coi lớp nhỏ như con cháu nhà  . Bạch Dung thích  Sở cho nên các thím khó mà gần gũi với chị."
Cố Khanh Khanh giãn mày, cuối cùng cũng giải tỏa  nghi vấn trong lòng.