Đôi mắt to tròn của Cố Khanh Khanh  , cân nhắc một lúc  : “Vậy là còn một tuần nữa là ngày giỗ của cha A Tuy?”
“Ừ,  đây ở  đảo,   cơ hội đưa  bé về thăm,    dẫn  bé  thăm mộ cha.”
Cố Khanh Khanh   ý kiến gì: “Anh lúc đó  thời gian ? A Tuy cũng   học nhỉ?”
“Anh  hai ngày nghỉ, xin cho  bé nghỉ hai ngày là .” Sở Đại vuốt ve đầu ngón tay của cô: “Em lúc đó    cùng ?”
“Em   nhưng mang hai đứa nhỏ  tiện.”
“Muốn  thì , mượn xe của Sở tư lệnh là , dù  cha của A Tuy cũng là  của quân khu, ông  sẽ  từ chối.”
“Được nha.” Anh   sắp xếp rõ ràng , cô  cần lo nghĩ nhiều.
“Chỉ là lúc đó  hai  về , nếu   thể nhờ   trông giúp mấy đứa nhỏ.” Cô lẩm bẩm.
“Anh   nhiệm vụ của ,  bao lâu nữa, sẽ đến giúp em trông mấy đứa nhỏ.”
“Hả?” Cố Khanh Khanh từ lời của  cảm nhận  điều gì đó, nắm lấy cánh tay của  đàn ông,  dậy đối diện với : “Anh  là, Cẩu Đản sẽ chuyển đến quân khu hả ?!”
“, tối đa là hai tháng.” Người đàn ông   mắt vợ ,   nỡ  với cô rằng vẫn còn một trận chiến khó khăn, cũng lo lắng cô   sẽ  yên lòng, ảnh hưởng đến trạng thái của Cố Thanh Liệt.
Cố Khanh Khanh nhẹ nhàng dựa  lòng , hai tay ôm lấy eo gầy của  đàn ông, nhẹ giọng : “… Vậy em sẽ đợi thêm hai tháng nữa.”
Bỗng dưng Sở Đại cảm thấy, cô  thực  cái gì cũng  hết.
Sáng sớm hôm .
Sở Đại đến sở chỉ huy Hải quân, Thẩm Tuy và ông Tần ăn sáng xong cùng  đến trường Trung học dành cho con em cán bộ, Sở Uyên xem xong báo  Tiểu Hủ  cùng, chắp tay  lưng  từ từ đến sở chỉ huy.
Cố Thanh Liệt sáng sớm  kéo  trai  chạy bộ,  vận động mỗi ngày  cảm thấy xương cốt  gỉ sét.
Khi họ về đến nơi  gặp Tiêu Tiêu xách hai con cua hoàng đế, buộc chặt bằng dây thừng, mỗi tay cầm một con trông  thấy nặng gì hết.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Thanh Liệt thấy cô gái  thú vị lắm, vỗ nhẹ  cánh tay của  trai: “Anh  cân nhắc thử ? Thật hiếm  một cô gái dũng cảm như .”
Cố Xán Dương chỉ liếc mắt,  thu  ánh : “Có thời gian thì lo việc của  .”
“Chuyện của em   lo  mà, ,” Cố Thanh Liệt , khoác tay lên vai  trai: “Đối với chuyện của Cố Khanh Khanh thì   hết sức quan tâm để bụng, còn với em trai sinh sôi  thì chẳng quan tâm, thật tàn nhẫn.”
Cố Xán Dương giơ tay hất tay  : “Bao giờ   Binh Đoàn Xây Dựng?"
“Hôm nay là ngày thứ tư của kỳ nghỉ, ngày 16 tháng giêng, để em tính tính.” Anh đếm  ngón tay: “… Ngày 21 tháng giêng là ngày thứ chín,  vặn ngày 22 tháng giêng đến thành phố Biên.”
Cố Xán Dương gật đầu: “Bình an trở về."
“Ây da?” Cố Thanh Liệt  toe toét: “Anh vẫn quan tâm đến em mà nhỉ hihi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-429.html.]
Nhìn em trai như con hươu bào ngốc, Cố Xán Dương lười phản ứng.
Cố Thanh Liệt về đến nhà  Tiêu Tiêu, hai đứa nhỏ  ăn sáng xong, uống sữa tươi, đang chạy khắp nơi tìm .
Thấy Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt trở về, mỗi bé con lao  một ,  đàn ông vòng tay mạnh mẽ bế hai đứa nhỏ lên, Đoàn Đoàn “chụt” một cái lên má  cả.
Cố Thanh Liệt cúi đầu  Niên Niên trong lòng, chỉ  mặt : “Tiểu Bảo, đến hôn  một cái nào!”
Niên Niên  khuôn mặt màu đen của , bàn tay trắng muốt đẩy cái cằm   ,   toát  vẻ từ chối.
Cố Thanh Liệt tỏ  tủi : “Cậu  buồn đấy, Niên Niên  hôn ,  sẽ  mất.”
Cố Xán Dương   nổi, ôm cháu   phòng khách .
Cuối cùng Niên Niên vẫn mủi lòng, cục cưng thơm sữa tiến tới hôn lên mũi  một cái.
Cố Thanh Liệt  to, bàn tay to nắm lấy gáy cháu, hôn một cái lên trán  bé.
Niên Niên đá chân nhỏ   khỏi vòng tay ,   ôm chặt,  thể cựa quậy.
Vì dùng lực quá mạnh, đầu  bé đập  cái cằm rắn chắc của Cố Thanh Liệt, trán trắng nõn lập tức đỏ ửng.
Cậu bé oa lên: "Đau đau ~"
Cố Thanh Liệt hoảng hốt, vội vàng đặt  bé xuống, cúi xuống  trán  bé, miệng  ngừng xin : “Là  sai,   nên trêu đùa Tiểu Bảo…”
Chưa kịp  xong, hai bàn tay trắng muốt  ôm lấy cằm , nhẹ nhàng thổi: “Cậu  ~  đau nữa ~ phù phù!”
Nói xong,  bé hôn một cái lên cái cằm lởm chởm râu của Cố Thanh Liệt.
Cố Thanh Liệt nhận , cháu  đang lo lắng   đau, trong lòng ấm áp vô cùng.
Anh ôm cục cưng trong lòng,  trán  bé đỏ ửng mà xót, ngón tay  chạm  nhưng  dám: “Cậu  đau,   nấu trứng cho Tiểu Bảo xoa xoa nhé?”
Niên Niên ôm cổ , cái đầu nhỏ gật gật.
Đêm qua sương nhiều, cá khô   đem , hôm nay trời nắng, Cố Khanh Khanh  đem  phơi, đúng lúc gặp Tiêu Tiêu  đến.
Hai , một mang cá khô, một mang cua lớn, mắt to mắt nhỏ   đồng thời  phá lên.
Cố Khanh Khanh kiễng chân treo cá khô lên cây tre,  : “Em thật sự mang cua đến .”
“ , Tiêu Tiêu em luôn  là ,  bao giờ  lời xã giao.” Cô gái tùy tiện đặt cua lên bàn đá, dựa  bàn  Cố Khanh Khanh treo cá khô: “Anh chị ?” Cô  xung quanh.
“Vừa mới về, hai   gặp  ?”
“Không  nha!” Tiêu Tiêu khó hiểu: “Em  mà, lúc nãy rõ ràng em thấy một cái bóng  giống  chị, tự nhiên  biến  mất tiu.”