Đến 1 giờ 50 chiều,  lầu  tiếng bước chân,  lâu , Thẩm Tuy gõ nhẹ cửa: "Chị ơi, em  học đây, Đoàn Đoàn, Niên Niên ở ngoài cửa."
Cố Khanh Khanh đẩy  đàn ông  bên cạnh, đôi mắt  đỏ, ánh mắt long lanh: "Được, chị  ."
Sở Đại trở  xuống giường, chân trần bước xuống sàn gỗ  mở cửa, hai đứa nhỏ thích leo cầu thang,  sợ chúng tự xuống cầu thang  ngã.
Mở cửa, hai cái đầu nhỏ lông xù xù chui qua khe cửa, Đoàn Đoàn giọng ngọt ngào gọi: "Mẹ ơi ~ đói đói."
Niên Niên chạy qua  cha, tay nhỏ leo lên thành giường, Đoàn Đoàn từ  đẩy m.ô.n.g em trai để em leo lên.
Lên giường , Niên Niên chui  lòng , đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng  : "Đói đói! Uống sữa ~"
Cố Khanh Khanh liếc mắt  hiệu cho chồng,  hiểu ý, đóng cửa phòng  kéo rèm ,  đến bàn nhỏ lấy hai bình sữa pha sữa bột cho hai  em.
Hai đứa  lẽ  lớn hơn một chút, ăn cũng nhiều hơn, sáng uống sữa tươi và cháo thịt băm là  thể thiếu, trưa ăn một chén trứng hấp thịt băm, ngủ trưa dậy  uống sữa. Tối theo  lớn ăn chút cơm chan canh, còn  thể ăn một miếng bánh táo đỏ.
Trước khi ngủ  uống một bình sữa.
Thử độ ấm  mu bàn tay, nhấc đứa con lớn đang vật lộn  đất lên giường.
Người đàn ông đưa hai bình sữa cho hai đứa, chợt nhớ  gì đó, hỏi: "Cậu  cho các con  tè ?"
Niên Niên dựa  lòng  uống sữa,  cha , nghiêng đầu nghĩ một lúc  gật đầu.
Đoàn Đoàn cũng như gà mổ thóc, ngậm núm v.ú cao su: "Cậu ~ xi xi."
Sở Đại xoa xoa mái tóc rối bù của con trai,  xuống bên cạnh: "Thật giỏi."
Hai đứa nhỏ uống sữa xong lăn lộn  giường mười phút,    quần áo xong: "Tối nay mua gì?"
"Phải  xem mới , em   bữa sủi cảo, cho Đoàn Đoàn, Niên Niên ăn hoành thánh tôm khô rong biển." Cố Khanh Khanh cũng dậy, tìm quần áo trong tủ để , hai đứa nhỏ tranh thủ cha   chú ý, lén mở ngăn kéo tủ đầu giường."
"Anh trông chúng nó." Cố Khanh Khanh phá tan mộng  của chúng: "Đừng để chúng ăn kẹo nhiều quá, răng sẽ hỏng đấy." Quan trọng hơn là sợ chúng nuốt chửng,  nghẹn.
"Được." Người đàn ông từ  lưng nhấc hai đứa nhỏ lên: "Chơi trong nhà chán   ? Ra ngoài phơi nắng nào."
Anh bế hai đứa nhỏ  ngoài ban công chờ vợ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trên dây phơi ngoài trời chỉ  quần áo của  và cô, cùng với tã của hai đứa nhỏ, quần áo của chúng  phơi hết , đều đang phơi ở ban công tầng ba.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-474.html.]
Nhà  hai máy giặt, một ở  lầu, một ở nhà vệ sinh tầng hai, cái ở  là của quân đội cấp cho Sở Uyên, cái ở  là   mua thêm.
Thẩm Tuy  dùng máy giặt ở tầng hai, đều tự tay giặt, Sở Đại cho rằng con trai tự   việc là , nên   gì.
"Xe đạp ~" Đoàn Đoàn  xổm  lan can ban công, qua khe hở  xe đạp trong sân.
Nó nhớ  hai, Cố Thanh Liệt sẽ ôm nó  lòng, đạp xe đưa nó  dạo  con đường nhỏ ngoài .
"Cậu ơi ~ về ? Cha ơi ~" Niên Niên  xổm bên cạnh , chổng m.ô.n.g lên, hỏi cha.
"Cậu sắp về , tối nay chúng   tàu hỏa đón ,    hai luôn ở cùng Đoàn Đoàn, Niên Niên  ." Sở Đại mỉm : "Đến lúc đó Đoàn Đoàn, Niên Niên  chuyện gì cứ tìm  hai nha."
Như    thể nhàn hạ hơn nhiều.
Hai đứa nhỏ gật đầu lia lịa, miệng lẩm bẩm: "Tìm  ~"
Nhìn con trai ngốc nghếch đáng yêu,  bật  thành tiếng.
Trong quân đội yêu cầu  tiếng phổ thông, hai đứa nhỏ dù là  Nam Dương mà    tiếng Nam Dương.
Sở Đại hồi nhỏ  một chút,  đó  Binh Đoàn Xây Dựng, ở cùng đồng đội đến từ khắp nơi, giọng  lẫn lộn, giờ   tiếng phổ thông.
Nhìn hai đứa nhỏ,  cũng nghĩ đến việc chuyển đến thủ đô.
Đoàn Đoàn, Niên Niên đến cuối năm là  hai tuổi, đợi Thẩm Tuy học xong cấp hai là bốn tuổi,  đủ tuổi  thủ đô học mẫu giáo.
Nếu tin tức chính xác,  qua  cơn sóng gió, tài nguyên giáo dục ở thủ đô là hàng đầu, hơn nữa  ông Tần  thầy khai sáng cho chúng.
Bạn bè của ông Tần phần lớn ở thủ đô, Đoàn Đoàn, Niên Niên qua đó cũng  thể học hỏi từ các ông,   sẽ  ích.
Còn bản  , chắc chắn sẽ  học trường quân sự, còn xem   Cố Thanh Liệt điều về quân khu   thăng chức ,   lập công lớn ở biên giới,  quân đội dã chiến  phó đoàn   vấn đề gì lớn.
Như ,    tư cách  học trường quân sự.
Tình hình hiện tại  rõ ràng,    chỉ thị cụ thể, chỉ  thể tính toán trong lòng thế thôi.
"Em xong , đồng hồ của   lấy." Cô từ phòng khách  , đưa chiếc đồng hồ bạc cho : "Đi mua rau thôi, hôm nay nấu cơm sớm."
"Quên mất." Anh nhận đồng hồ, từ tốn đeo  cổ tay trắng nõn.
"Đoàn Đoàn, Niên Niên, hai con tự  nhé?" Cố Khanh Khanh hỏi hai bảo bối nhà .