“Ừ?” Cố Khanh Khanh  dừng tay, thái hành, cúi  từ tủ lấy hai quả trứng, đập  cái tô lớn, dùng đũa khuấy đều: “Trông như thế nào?”
“Chị chỉ quan tâm đến diện mạo   ?” Tiêu Tiêu cho rau chân vịt sạch  rổ nhỏ bên cạnh: “Khá  trai, hợp với Bạch Dung lắm.”
“Nhà cô  để ý cuộc hôn nhân  lắm." Cố Khanh Khanh thuận miệng  như .
Từ năng lực cá nhân đến gia thế diện mạo, đủ để thấy nhà họ Bạch  chọn lựa  kỹ lưỡng.
“, dù  chỉ  một cô con gái,  cẩn thận.” Tiêu Tiêu : “Ngày mai em và cha  đều  dự tiệc cưới, chị   ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Không .” Nước trong nồi  sôi, Cố Khanh Khanh lấy cái đồ hấp ba chân gác  trong nồi, đổ hỗn hợp trứng  hai cái chén sứ đặt lên cái giá hấp.
Tiêu Tiêu đưa nắp nồi cho chị : “Anh Sở cũng   ?"
Đậy nắp nồi, Cố Khanh Khanh chuẩn  cắt ớt: “Chị  hỏi,     .” Ớt  quá to, là ớt chỉ thiên dài để nửa tháng nữa hái là  ngon.
Cơ mà cô nhịn  , thèm loại ớt cay nồng  lâu lắm .
Ở Nam Dương cái gì cũng , hải sản đủ loại, rau quả nhiều, chỉ  ớt là   vị cay.
Cô  nhớ món trứng xào ớt và thịt heo xào ớt xanh ở nhà, đều là món ăn gia đình sở trường của .
Bây giờ điều kiện  hơn một chút,  nhà thường xuyên ăn  thịt trứng.
“Vậy Bạch Dung chắc thất vọng lắm.” Tiêu Tiêu rửa xong rau,  lên chiếc ghế đẩu nhỏ cạnh bếp, : “Có lẽ còn thấy  Sở bạc tình,  niệm tình cảm thuở nhỏ.”
“Cái  chị  quản .” Cố Khanh Khanh thấy em     chút nhàm chán, lấy một chùm vải cho em : “Có lẽ là hành động nào đó của cô  khiến Sở Đại thất vọng buồn lòng,  dứt khoát cắt đứt quan hệ với cô .”
Nhận chùm vải, Tiêu Tiêu duỗi thẳng một chân, chân  co , đặt chùm vải lên chân, bóc một quả cho  miệng: “Thật  cô  là  thông minh,  lựa chọn  nhất hiện tại là cái gì. Mẹ em ,  đây Bạch Dung  nhất định là  hết hy vọng với  Sở,  khả năng là thấy cuộc sống của  chị  quá,  quậy đục nước."
Mẹ cô và cô giống , khi  khác thấy Bạch Dung là cô gái ngoan thì cảm giác  con cô là Bạch Dung  bình thường.
Tiêu Tiêu từ nhỏ quá nghịch ngợm, thường  mắng, khó trách  các thím trong đại viện  so sánh với Bạch Dung dịu dàng.
Tự nhiên trong lòng cô  chút  ưa cô , hơn nữa Bạch Dung trong lời các thím quá mức  mỹ khiến cô cảm thấy  chân thật.
Trời sinh khí chất  hợp, cô và Bạch Dung  mấy  thiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-507.html.]
“Vậy .” Cố Khanh Khanh như suy tư điều gì đó.
Trước đây trong binh đoàn gặp  Bạch Dung một , ấn tượng của cô là cô gái   xinh , khí chất  .
Hơn nữa, lúc đó  chuyện với  cô  phát hiện  ác ý trong đó,  lẽ bởi vì cô và Sở Đại khi đó  là đối tượng của .
Sau   gặp  nhiều, cái lúc về quân khu  mấy hôm, cứ   ngoài mua đồ là cô cảm thấy   âm thầm  ,   thoải mái.
Thấy Tiêu Tiêu ăn một quả  một quả, bên chân chất đống vỏ và hạt vải, cô nhắc nhở: “Sở Đại  ăn nhiều cái  sẽ  nóng, em chú ý chút.”
“Không , lửa lớn đến   thấy  chị cũng tắt.” Cô gái tóc ngắn nhồm nhoàm ăn vải.
Cố Khanh Khanh .
“ là mặt của  chị    hạ hỏa.” Lạnh như băng đá, chỉ  Đoàn Đoàn, Niên Niên là thích quấn lấy  .
Tiêu Tiêu phẩy tay,   thêm gì.
Cố Xán Dương   khó theo đuổi lắm, chỉ  thể lì lợm la liếm, cứ xuất hiện  mặt    ngừng xem  hiệu quả  . Điểm  duy nhất là hiện tại bên cạnh     ai khác theo đuổi  .
Quân khu phương Nam   nhiều nữ binh, nhiều nhân viên văn phòng và đoàn văn công, xinh , dịu dàng. Nữ binh thì khí chất khá hào sảng.
May mà Cố Xán Dương là  quân,   nhiều nữ binh chứ  sẽ  nhiều  lớn mật lao lên.
Hiện tại là năm giờ mười ba phút chiều, ông Tần  về, Sở Uyên vẫn .
Thẩm Tuy đang ở phòng khách cùng hai cháu nhỏ xem tivi, thỉnh thoảng còn  trả lời những câu hỏi kỳ quặc của chúng.
Cố Xán Dương, Cố Thanh Liệt và Sở Đại ở  phòng sách tầng  bàn chuyện, Cố Khanh Khanh thấy Tiêu Tiêu   yên, cô cắt hai quả xoài  rửa ít nho, cho  thêm một ít vải.
“Em mang lên tầng ?” Cô  với cô gái đang   ghế đẩu, chống cằm trông  buồn chán.
“Được thôi.” Tiêu Tiêu đang rầu rĩ   việc gì , cô là   thể  yên nỗi, chỉ  mỗi Cố Khanh Khanh mới  thể khiến cô  yên  ghế đẩu một lúc.
“Chắc là ở phòng sách tầng hai hoặc tầng ba.” Thấy em  cầm đĩa hoa quả  lên, Cố Khanh Khanh  nhắc nhở: "Em đừng ăn vải nữa, ăn quả khác ."
“Biết   .” Tiêu Tiêu  để ý lắm,  khỏi cửa bếp bóc thêm một quả vải, bóc vỏ nhét  miệng.