Đội sản xuất  báo cáo đóng góp của họ lên công xã, công xã  báo cáo lên cấp , cuối cùng tỉnh  biểu dương họ, báo chí còn lấy họ  ví dụ, kêu gọi thanh niên trí thức cả nước học tập tinh thần bám rễ ở nông thôn, chịu khó chịu khổ của họ.
Cố Khanh Khanh suy nghĩ một chút cũng  hiểu,  Mạnh Nam bọn họ đều  năng lực, huyện cũng hy vọng họ  thể đóng góp nhiều hơn, tạo  thêm vài đội sản xuất mẫu mực như đội sản xuất vô địch như .
Sau bữa ăn, Cố Khanh Khanh từ tay  cả đón lấy con trai út, Sở Đại cũng bế con gái từ tay  vợ, hai vợ chồng cùng  lên lầu.
Hai đứa bé sinh đôi  chơi đến mệt lả, Cố Bình và Cố An  tỉnh dậy,  dẫn chúng  đến cung tiêu xã mua pháo.
Cố Khanh Khanh  ngăn cản, ở thôn Đại Truân Tử chẳng  gì  lo lắng, cô đưa tiền cho con để hai  em trông nom thêm Cố Bình và Cố An.
Thẩm Tuy  lên lầu ngủ từ sớm, hai vị trưởng bối và Cố Thiết Trụ  chuyện  hợp ý , Sở Uyên cũng  quen thuộc với nơi , nhất quyết dẫn ông Tần  ngoài  dạo ngắm cảnh.
Ông Tần thấy nhà nào cũng là nhà hai tầng  ngạc nhiên, ông cũng  tìm hiểu thêm về đội sản xuất vô địch mà   thấy  báo.
Dù  thì họ cũng  cần Cố Khanh Khanh  lo lắng.
Lên lầu, cô   với Sở Đại về chuyện của  Mạnh Nam bọn họ: "Với khả năng của  Mạnh Nam và  , tương lai của họ chắc chắn sẽ rộng mở."
Sở Đại gật đầu: "Con đường phía  của họ còn dài,  khá ngạc nhiên khi họ ở  nông thôn lâu như , ngay cả khi  cơ hội trở về thành phố mà họ cũng từ bỏ." Sở Đại  ấn tượng khá sâu sắc với  Mạnh Nam và những thanh niên trí thức đến đây.
Mấy thanh niên trí thức đó và  tuổi  chênh lệch lắm, cùng lắm chỉ hơn hai, ba tuổi, lúc mới đến thôn Đại Truân Tử  gặp họ,  qua tưởng là  trong thôn, nhưng khí chất   chút khác biệt so với thôn dân.
Vào Viện nghiên cứu nông nghiệp, chỉ cần chuyên tâm nghiên cứu,   chắc chắn sẽ thăng tiến, tuổi trẻ và năng lực chính là tài sản của họ.
Vừa  chuyện  đến cửa phòng ngủ, Sở Đại nhấc chân nhẹ đẩy cửa mở , Cố Khanh Khanh bế con  .
Ga trải giường và chăn đệm Thời Như Sương  dọn sẵn, chiếc chăn dài hơn hai mét  lúc  dùng mười hai cân bông để .
Cô mở chăn , đặt con trai út lên giường, cúi  cởi áo bông và khăn quấn cho con.
Sở Đại bế con gái  cạnh giường,  động tác ôn nhu của vợ, ánh mắt  tự chủ mang theo ý .
Lần đầu gặp cô, thật sự  tưởng tượng nổi cô cũng  một mặt dịu dàng như thế,  cứ nghĩ rằng cô  tính cách giống Cẩu Đản hơn.
Vô tư, phóng khoáng, hồn nhiên.
"Nhìn gì thế?" Cố Khanh Khanh nghiêng đầu liếc  : "Đặt Kiêu Kiêu xuống ."
Hai  em  sát  ngủ, Sở Đại cẩn thận đắp chăn cho chúng.
Cố Khanh Khanh  chăm chú khuôn mặt hai đứa con một lúc lâu,  đột nhiên : "Em phát hiện chúng thật sự chẳng giống  chút nào."
Sở Đại nhướng mày: "Ba thằng nhóc thì giống  cả, Kiêu Kiêu giống em và Cẩu Đản, chúng chẳng giống  tí nào,   em và Cẩu Đản  thích giống Cẩu Thặng?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-534.html.]
Cố Khanh Khanh nghiêm túc: "Vì Tinh Tinh và Kiêu Kiêu  gen của nhà họ Sở, trung hòa những điểm giống  cả của em và Cẩu Đản."
"Được , em  đúng." Anh  tranh luận, tháo đồng hồ  tay đặt lên tủ đầu giường bên cạnh, lấy đồ ngủ từ trong túi hành lý , cởi áo ngoài và  đồ.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ngủ một lát , chú nhỏ  tối nay ăn cơm muộn,  cần dậy vội." Họ ăn xong cơm trưa   bốn giờ, nhà họ Cố tiện thể dời giờ ăn tối đến hơn bảy giờ.
Trong  thời gian , Cố Tài còn   mua thêm ít nguyên liệu cho bữa tối tất niên.
Cá và thịt thì đủ , đội sản xuất ai cũng  phần, Cố Hùng  thể  yên, dẫn theo các em trai trong nhà lên núi phía  nhà thanh niên trí thức để đào măng, trong rừng tre   nhiều măng mùa đông.
Dùng để xào thịt khô hương vị đặc biệt  ngon.
Cố Viện Triều  em gái thích ăn tôm sông, lúc nãy  cùng Cố Bảo mang lồng   bờ sông, sáng mai chắc chắn sẽ  thu hoạch.
Sở Đại cũng định  xem thử, mà  thật sự  chút mệt, để ngày mai  cũng .
Cố Khanh Khanh ngại  đồ  mặt , cô  phòng vệ sinh bên cạnh, năm phút  mới  , đóng cửa phòng   chui  chăn.
Không hiểu , cơ thể  lúc nào cũng nóng ran, mới  vài phút mà chăn   sưởi ấm.
Hai đứa trẻ ngủ sát tường, Cố Khanh Khanh ngủ ở giữa, Sở Đại ngủ bên ngoài.
Cô vô thức tiến  gần nguồn nhiệt, rúc  lòng .
Sở Đại  nghiêng, tay  gối  đầu, tay trái vòng qua eo vợ: "Ngủ , vợ ." Giọng  trầm thấp, mang theo vài phần dỗ dành.
Cố Khanh Khanh mắt díu , đầu dụi  hõm vai , bàn tay  nhẹ nhàng vỗ lưng cô,  nhanh   thấy tiếng thở đều đặn.
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên chóp mũi cô,  cũng dần nhắm mắt .
“Két——” Cửa  đẩy nhẹ mở  một khe hở, hai cái đầu nhỏ nhô lên từ khung cửa, ngó   một lát,  lặng lẽ tiến đến gần giường.
"Anh ơi ..." Niên Niên  định lên tiếng thì  Đoàn Đoàn lấy tay bịt miệng: "Đừng đánh thức em trai, em gái, Kiêu Kiêu dễ  nhất đấy." Quấy lắm.
"Ừm ..." Niên Niên gật đầu,  hiệu cho  buông tay,   hiểu.
Hai đứa nhỏ tự cởi áo khoác, mặc nguyên đồ bên trong,  cởi tất, leo lên giường.
Thấy bên phía ba   còn chỗ , chúng liền bò sang đầu giường bên , dùng áo khoác  gối, hai  em chân ngắn nên  trống vẫn đủ ôm  ngủ.
Sở Đại cảm nhận   cái gì đó đang cựa quậy trong chăn,  mở mắt  thì một bàn chân nhỏ đặt lên chân ,  đó  đạp mạnh   một cái.
"..." Anh kiên nhẫn   phụ nữ đang ngủ say trong lòng, cố nén bực bội: "Sở Lược Ảnh, nếu con còn động đậy nữa thì tối nay sang ngủ với  hai con!"