"Về  ?" Nghe thấy tiếng động, Hàn Liên Tâm vội từ trong sân  : "Hách Nhất Trân   ?"
"Dị ứng thôi ạ,  thể là do chơi đùa trong ruộng,  vụn rơm  cho dị ứng." Cố Khanh Khanh nhắc  lời của chú Hách,  đó hỏi: "Kiêu Kiêu  , thím Hai? Vẫn ở chỗ A Tuy ?"
"Ở  lầu , bà nội con   bánh khoai tây, mang cho đứa nhỏ ăn ." Hàn Liên Tâm đón Tinh Tinh từ tay Sở Đại,  ôm  cưng nựng: "Bảo bối của thím hai, khổ  con quá."
Cố Khanh Khanh thấy con ngơ ngác, mắt  tươi: "Thím Hai, con  nấu ít nước thuốc đây, chú Hách  cần lau  cho thằng bé."
"Được, con  , lò lửa trong bếp vẫn còn."
"Vâng."
Tinh Tinh  Hàn Liên Tâm bế  để các trưởng bối  mặt, còn Cố Khanh Khanh mở nắp nồi to nhất ở phía trong cùng, dùng cọ cọ sạch sẽ.
Sở Đại  tự nhiên bên bếp lửa, "Nấu nhiều nước một chút, Đoàn Đoàn và Niên Niên  tắm, lát nữa dùng nước  tắm cho chúng nó luôn."
"Em cũng định như thế." Cố Khanh Khanh gật đầu.
Cố Thanh Liệt dẫn Đoàn Đoàn và Niên Niên  lấy dưa hấu từ trong tủ lạnh,  đúng lúc  Thời Như Sương  thấy: "Con ăn  thì ăn, đừng cho cháu ăn, trẻ con ăn đồ lạnh buổi tối dễ  tiêu chảy."
"Vâng." Cố Thanh Liệt ôm nửa quả dưa hấu, dùng thìa xúc ăn, thấy hai đứa cháu nhỏ đều  ,  nhún vai: "Cậu cũng  cho các cháu ăn lắm, mà   ."
Mặc dù  thế, trong mắt  ánh lên sự vui vẻ  thể giấu .
Đoàn Đoàn ngẩng đầu   một lúc lâu, đến mức cổ đau,   gọi: "Cậu hai."
"Gì thế?"
"Bà ngoại  ngoài ." Đứa nhỏ chớp chớp mắt.
Cố Thanh Liệt  xổm xuống, tay cầm nửa quả dưa màu xanh sọc: "Muốn ăn ?"
Đoàn Đoàn gật đầu.
"Không  ." Anh giả vờ lắc đầu vẻ bất lực: "Cậu  ăn qua ."
"Con  ngại ." Niên Niên giọng non nớt, còn kèm theo chút nịnh nọt.
Cố Thanh Liệt  khẽ,  định  gì thì  ai đó từ phía  kéo tai lên: "Toàn  dơ dáy, nhanh  tắm ! Trên lầu   nước ."
Thời Như Sương     đẩy con trai lên lầu: "Quần áo dơ tự giặt qua nước , giặt sơ  mới bỏ  máy giặt."
Chiếc máy giặt ngoài sân kêu ù ù  ngừng, hầu hết   trong nhà họ Cố đều  tắm xong.
"Không cần  phiền phức thế , con tự giặt  giặt  là  ,  , để con ăn hết dưa hấu …"
Giọng Cố Thanh Liệt nhỏ dần ở đầu cầu thang, Thời Như Sương  tìm Hàn Liên Tâm.
Đoàn Đoàn thở dài, tay khoanh  lưng,  về phía bếp, một lát , Niên Niên  thấy   gọi với giọng đầy tủi :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-571.html.]
"Bà, Đoàn Đoàn đói!"
Niên Niên  chần chừ, cũng chạy theo  .
"Bà ơi?" Đoàn Đoàn đẩy cửa gỗ.
"Sao thế?" Cố Khanh Khanh  đậy nắp nồi , bước   cửa: "Tìm bà ? Bà đang ở sân chà giày."
"Đói ." Đoàn Đoàn ôm lấy chân , nũng nịu: "Cậu hai ăn dưa hấu,  cho bọn con ăn!"
"Dưa hấu là đồ lạnh, còn để trong tủ lạnh, tối   ăn." Cố Khanh Khanh bưng một đĩa bánh khoai tây từ nồi nhỏ bên cạnh, cúi xuống đưa tới  mặt con: "Bà chuẩn  bánh khoai tây cho các con ,  thơm, ăn thử ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Khoai tây  bào sợi mỏng, thêm trứng, bột mì và hành lá, chiên thành những chiếc bánh vàng ươm.
Trông  hấp dẫn.
Đoàn Đoàn cầm một cái,  hỏi: "Mẹ ăn ?"
"Mẹ ăn ." Cố Khanh Khanh xoa đầu con: "Cha con cũng ăn , yên tâm . Ăn xong lát nữa  tắm sạch sẽ cho con   ngủ, mai còn chơi với An An nữa."
"Vâng." Đoàn Đoàn đáp ngay lập tức.
Niên Niên   phía  cũng ăn một cái bánh khoai tây,    lòng cha, đầu dụi  vai cha: "Cha ơi, con buồn ngủ."
Chúng  chạy chơi cả ngày, tối  cùng   bắt ve và đom đóm, bây giờ mí mắt  nặng trĩu, buồn ngủ  chịu nổi.
Sở Đại cúi xuống hôn nhẹ lên trán con trai , "Ngủ một lát , đến lúc tắm cha sẽ gọi con dậy."
"Vâng ~" Đứa nhỏ ngáp một cái, mắt lim dim dựa  cha ngủ  .
Người đàn ông vỗ nhẹ lên lưng con, im lặng ru con  giấc ngủ.
Đoàn Đoàn ăn liền hai cái bánh khoai tây, tự rửa tay  lau khô, kéo một chiếc ghế nhỏ  bên cạnh cha, đầu nghiêng dựa  cánh tay cha, lông mi khẽ rung, dần dần nhắm mắt .
Cố Khanh Khanh   bếp  , khẽ mở miệng  thành tiếng: "Ngủ  ?"
Người đàn ông mỉm  gật đầu.
Cô dựa  bếp, xả hết  sức, thở dài nhẹ nhõm.
Hôm nay thực sự mệt mỏi,  việc cả ngày ngoài ruộng,    về nhà nấu cơm, còn lo lắng khi thấy Tinh Tinh  nổi mẩn ngứa.
Mệt mỏi, lo lắng, giờ đây chỉ cảm thấy   rã rời.
"Em  tắm  , để việc  để  lo." Người đàn ông nhận  sự mệt mỏi của vợ, : "Tắm xong   ngủ một giấc nhé."
"Các con còn  tắm mà." Cô nghiêng đầu  .
"Anh lo ."
Cố Khanh Khanh im lặng một lúc,  nỡ giao hết bọn trẻ cho , hôm nay ai cũng mệt mỏi, cô  là  về sớm nhất.