Ban đầu định hấp màn thầu, thôi thì cứ nhào sẵn bột, lát nữa cắt thịt bánh bao nhân thịt.
Toàn là việc nặng, bữa ăn thể qua loa .
Làm hai loại nhân, bánh bao nhân thịt lợn hẹ và bánh bao nhân thịt lợn trộn miến.
"Được ạ! Ăn thịt!" Kiêu Kiêu với chiếc vòng bạc tay vang lên tiếng leng keng, đôi mắt nhỏ đầy vui vẻ, sắp tràn ngoài.
Cố Khanh Khanh xoa đầu cô bé, bếp.
Nhà nhiều nhất là bột ngô, bột mì tinh ít, cái lu chỉ còn một tầng mỏng.
Có lẽ gần đây quá bận nên kịp bổ sung, phiếu trong nhà chắc cũng đủ.
Cố Khanh Khanh nghĩ bụng lát nữa nhớ đưa thêm phiếu thịt và tiền cho bà nội, để ít phiếu vải cho .
Sau khi nhào xong bột, cô rửa sạch tay, lên tầng hai tìm chiếc túi vải nhỏ nhét túi, dẫn sáu đứa trẻ đến cung tiêu xã.
Bình Bình, An An chạy ở phía , Bình BÌnh giống hệt cha Cố Bảo, miệng ngừng líu lo: “Chị ơi, cung tiêu xã bánh đậu xanh và bánh đậu đỏ, ngon lắm đó! Cha em keo kiệt lắm, nào cũng chỉ mua một chút, còn giấu bảo để dành cho ăn.”
Cố Khanh Khanh trêu: “Thế em trộm ăn vụng bánh đậu nha?"
Bình Bình lắc đầu, kiểu bất lực: "Cao quá, để nóc tủ, bắt ghế mà em cũng với tới.”
An An ở bên cạnh tiếp lời: “Dì dì ơi, dượng cho con nhiều kẹo sữa thỏ trắng lắm! Con nhét trong túi, tối qua còn đầy, sáng nay dậy chỉ còn một viên.” Giọng nhóc ngờ vực, hiểu chỉ qua một đêm mà kẹo biến mất.
Mẹ rằng chuột tha mất.
Cố Khanh Khanh nghĩ một chút là ngay chị Viên Viên chắc chắn sợ con ăn kẹo nhiều quá sẽ hỏng răng, “Ngày mai con dậy thử xem, khi trong túi thêm một viên đấy.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Thật ạ?” An An cảm thấy kỳ diệu, tò mò mong chờ.
Đoàn Đoàn An An với vẻ như thể tin nổi, thở dài một , lắc đầu, Niên Niên bên cạnh. Chỉ cần qua là ngay kẹo lớn giấu , cho phép họ ăn quá nhiều kẹo, nào cũng là cha lén lút cho hoặc họ nũng với mới mua ở cung tiêu xã.
Vẫn là ông nội nhất, họ ăn gì đều thể mua .
Cố Khanh Khanh thấy biểu cảm của hai đứa nhỏ, mà chúng đang nghĩ gì.
Cô khẽ, nắm tay Kiêu Kiêu và Tinh Tinh chậm rãi bước về phía con đường lớn ở đầu làng.
Tiền và phiếu của Sở Đại và Cẩu Đản đều cô, tiền và phiếu của cha nuôi cũng đưa cho cô, cô vẫn để chút tiền tiêu vặt cho bọn họ mua đồ ăn vặt cho bọn nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-574.html.]
Chúng quả thật nũng với cả, tiếc là mỗi tháng chỉ gặp hai ba , căn bản cơ hội.
Nhân viên bán hàng của cung tiêu xã nhận cô, ngạc nhiên : "Khanh Khanh , về khi nào cháu?"
"Về hai ngày thím ạ, còn ba chỉ thím? Cắt giúp cháu hai cân." Cô tươi .
"Còn." Nhân viên bán hàng cắt cho cô một miếng ba chỉ ba lớp ngon, "Chắc cũng hai năm nhỉ? Đôi khi cháu về, mà thấy cháu ghé cung tiêu xã."
Cố Khanh Khanh chút ngại ngùng: "Trước đây chỉ Tết mới về, lạnh quá, cháu ở nhà ngoài."
" , Tết thì lạnh quá mà." Nhân viên bán hàng dùng lá cọ buộc miếng ba chỉ , thắt nút đưa cho cô.
"Còn mua gì nữa ?"
"Một bao bột mì, còn bánh đậu xanh thím?"
"Có, ở kệ, cháu xem còn cần gì thì tự tìm nhé." Nhân viên bán hàng thiện đáp lời.
Hợp tác xã gần đội sản xuất Vô Địch nhất, xã viên của đội sản xuất Hồng Tinh và đội sản xuất Hồng Kỳ cũng thường đến đây mua đồ.
Bà là thôn Đại Truân Tử, vốn dĩ quen với nhà họ Cố, Cố Khanh Khanh cũng gọi là bà lớn lên.
Nhà họ Cố thật phúc, trong nhà bốn đứa con đang công tác ở quân đội, con rể là trong quân khu, bản là quan quân. Nhà họ Cố mua đồ rộng rãi hơn khác, thường xuyên đến cung tiêu xã.
Con cháu nhà họ thường gửi tiền phiếu về.
Cố Khanh Khanh để bọn trẻ tự chọn bánh, nghĩ rằng trời nóng, Cẩu Đản và thích ăn kem, ở nhà cũng còn ít, nên cô mua thêm hai mươi mấy cái, nhân viên bán hàng lấy một cái thùng xốp để cô đựng.
Mua xong, trả tiền và phiếu, cô mỉm : "Thím ơi, bọn cháu về đây ạ."
"Được! Lần đến nhé, mua đồ cũng , đến tâm sự với thím."
"Vâng ạ."
Lũ trẻ thể kiềm chế, bắt đầu bóc lớp giấy dầu gói bánh , cô chẳng gì, cứ để mặc chúng.
Trẻ con mà, thích ăn vặt là chuyện bình thường.
Đến đầu làng, thấy chiếc xe tải quân đội nhãn hiệu Giải Phóng quen thuộc, biển xe Nam Dương, cô sững một chút.
"Ông nội ơi ~" Người xe mở cửa, kịp xuống, Kiêu Kiêu lập tức nhận .
Nhóc con nhảy nhót chạy tới, giọng non nớt mang theo niềm vui che giấu : "Ông nội ơi!"