Buổi tối, các bé con đều tranh   ngủ với Cố Xán Dương và Thẩm Tuy. Đã lâu  bọn nhỏ  gặp hai  nên bám dính  rời.
Đoàn Đoàn và Niên Niên tự tắm rửa,  cần Cố Khanh Khanh  lo, chỉ cần tìm quần áo cho chúng là . Tinh Tinh thì  Sở Đại giúp kỳ lưng, còn Kiêu Kiêu thì cần  giúp đỡ.
“Con cũng  ngủ với  tối nay ?” Cố Khanh Khanh mỉm  hỏi con gái.
“Dạ.” Bé con  tháo vòng cổ trường mệnh xuống, chỉ còn  vòng bạc ở cổ tay và cổ chân. Con bé  trong chậu gỗ, nhấc đôi chân nhỏ lên, tiếng chuông leng keng vang lên.
“Con và Tinh Tinh sẽ cùng ngủ với  cả!” Bé con  mắt cong cong, hai chiếc răng nhỏ cực kỳ dễ thương.
“Có lẽ   .” Cố Khanh Khanh tạo bọt xà phòng, kỳ chân cho con gái, cố ý trêu: “Đoàn Đoàn và Niên Niên cũng   ngủ với  cả.”
Bé con suy nghĩ một lúc, nghiêm túc : “Vậy tối nay cùng ngủ với  cả . Đại Bảo và Tiểu Bảo ngủ một đầu, con và  ba ngủ bên cạnh .”
“Con đúng là giỏi nghĩ ghê.” Cố Khanh Khanh đẩy nhẹ  trán con,  và lắc đầu: “Nếu mấy đứa đều dính lấy  cả,  nhỏ sẽ buồn lắm đó. Đã lâu  cũng  gặp các con, con  nhớ  nhỏ ?”
Bé Kiêu Kiêu ngượng ngùng che mặt: “Có chứ ạ, tối nay con ngủ với  cả, tối mai ngủ với  nhỏ,    ạ~”
Cố Khanh Khanh bật : “Con cũng giỏi suy nghĩ đấy, con ngủ với  hai .”
Bé con ngủ   đá chăn, mùa hè còn đỡ, bây giờ là mùa đông, nhiều  nửa đêm các   lạnh mà tỉnh giấc. Chỉ  Cố Thanh Liệt mới  thể ngủ chung với bé, một  thích đá chăn, một    thích đắp chăn.
“Tối nay con ăn nhiều cơm lắm,  cả còn mở hộp đào vàng cho con nữa, con ăn no ,  ngủ với  hai .” Bốn  em thường kết đôi ngủ với Cố Thanh Liệt, mục đích là để tối cùng  trốn trong phòng ăn vặt.
Bánh ngọt, bánh quy, hộp trái cây đủ loại, tủ đầu giường của  như một hộp kho báu, chỉ cần mở  là thấy vô  đồ ăn vặt ngon.
Cố Khanh Khanh vốn định  với con gái, giờ  là  lớn ,  nên ngủ cùng  nữa, cô  con bé hớn hở như thế, thôi thì để lát nữa nhắc các  trai .
“Tắm xong ?” Sở Đại gõ cửa từ bên ngoài: “Áo quần mang đến , đặt  ghế nhé.”
“Vâng.” Cố Khanh Khanh đáp : “Anh  pha sữa bột, Kiêu Kiêu  tối nay sẽ cùng Tinh Tinh đến tìm  cả.”
“Tối nay ngủ với  cả ?” Anh nhướng mày: “Thế  quá, Đoàn Đoàn, Niên Niên   ngủ với  nhỏ.” Anh thoải mái khi để các cháu  phiền Cố Xán Dương, còn A Tuy thì thôi, Đoàn Đoàn, Niên Niên cũng lớn ,  thích quậy nữa.
Chắc chắn sáng sớm mai sẽ  Thẩm Tuy kéo dậy học, kiểm tra xem chúng  lười biếng gần đây .
“Mẹ!” Kiêu Kiêu chu môi: “Mẹ lừa con!” Nói là Đoàn Đoàn, Niên Niên cũng tranh ngủ với  cả, rõ ràng   mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-587.html.]
Cố Khanh Khanh  khúc khích: “Con nghĩ Đại Bảo, Tiểu Bảo cũng giống con , lúc nào cũng bám lấy  cả.”
Cô kéo khăn bông lớn bên cạnh, chỉ dẫn: “Đứng lên ghế nào, đừng nghịch nước nữa, trời lạnh dễ  cảm đấy, sắp Tết  đừng trách   nhắc con, nếu cảm lạnh thì   ăn thịt viên chiên và thịt khô cay .”
Bé con đang nghịch nước  xong liền vội vàng leo  khỏi chậu: “Con ngoan, con  ăn thịt viên chiên! Thêm thịt khô cay nữa~” Cô bé ngoan ngoãn lấy lòng.
“Được ,  , thịt viên chiên, thịt khô cay.” Cố Khanh Khanh lau khô tóc cho bé, tóc bé dài đến vai, là loại tóc sợi mỏng mềm, lau vài  là gần khô.
Cô phủ khăn bông lên vai bé, mở cửa lấy áo quần, mặc xong  bế bé con lên tầng ba: “Tối đừng đá chăn nhé, ngoan một chút.”
“Dạ ! Con nhất định   ồn  !” Kiêu Kiêu để  một cái hôn ướt át lên mặt ,  khúc khích: “Thật  con  ngủ với  cơ.”
“Con nhóc tinh ranh.” Cố Khanh Khanh buồn : “Nhớ lời  , tối  đá chăn nhé.”
“Vâng  ~” Bé con gật đầu liên tục.
“Anh.” Cố Khanh Khanh đẩy cửa phòng, đặt Kiêu Kiêu lên giường, mở chăn cho bé chui : “Kiêu Kiêu  tối nay  ngủ cùng .”
Người đàn ông  ở bàn, ôm Tinh Tinh trong lòng,   nhóc mở hộp đồ chơi khóa Lỗ Ban mua ở cửa hàng bách hóa chiều nay.
Nghe lời cô ,  chỉ  gật đầu: “Được.”
Ánh đèn cam ấm áp trong phòng rơi    khiến gương mặt  trông dịu dàng hơn so với bình thường. Nhìn gương mặt , Cố Khanh Khanh cảm thấy  thực sự  cần  thuyết phục Tiêu Tiêu từ bỏ.
Nếu là cô, cô cũng sẽ  cam lòng.
Thôi  , chuyện tình cảm thật khó , trong lòng cô vẫn hy vọng Tiêu Tiêu  thể theo đuổi  trai ,  như ý nguyện.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa,  khéo gặp Sở Đại bước  từ phòng Thẩm Tuy.
“Bọn trẻ  gửi đến chỗ  cả ?” Anh hỏi.
“Rồi, con gái  cứ nghĩ mãi chuyện  ngủ cùng  cả, còn  nịnh nọt em.” Cố Khanh Khanh nghĩ đến tâm tư nhỏ của con gái vẫn thấy buồn , cô  ghen với  trai   chứ.
Chưa kể, các cháu thật sự  nghịch, nhất là Kiêu Kiêu,  đó   khi lên ba sẽ ngủ phòng riêng, phòng  dọn sẵn .
Vậy mà con bé ngủ  một lát, nửa đêm  lén lút  về, chen  giữa cô và Sở Đại.