Sáng đó họ ăn cơm do Cẩu Đản mang về từ nhà ăn, ăn xong họ tiếp tục dọn dẹp.
Lũ trẻ   , Đoàn Đoàn và Niên Niên quét sàn  lầu hai, Tinh Tinh và Kiêu Kiêu thì  theo phía  lau. Kiêu Kiêu bò hẳn  sàn, dùng giẻ lau đẩy từng chút một tiến lên phía .
Sàn nhà  lau sạch sẽ, quần áo của cô bé thì  đen nhẻm.
Đến trưa, họ bắt đầu chiên thịt viên và  cá viên. Năm nay  Thời Như Sương, Cố Khanh Khanh  thể nghỉ ngơi, chỉ việc phụ giúp chút đỉnh.
Nói là phụ giúp, thực  chỉ là đưa đĩa và nếm thử độ mặn mà thôi.
"Năm nay chúng   về quê chúc Tết  ?" Cố Khanh Khanh hỏi .
"Các  của con chỉ  nghỉ vài ngày,  cần phiền phức nữa, cả nhà ở đây đón Tết cũng  . Đợi bọn trẻ  nghỉ hè,  thời gian thì về ."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Nghe theo ." Cố Khanh Khanh  : "Con đoán  hai chắc cũng   về, cả tâm trí đều đặt ở nhà ăn ."
"Anh hai của con khó khăn lắm mới thông suốt , đừng  nó." Thời Như Sương dặn dò: "Kẻo nó  hổ quá  sinh  tâm lý phản kháng,   thật sự  còn hứng thú nữa."
"Vâng, , ." Cô nhanh chóng đáp: "Con  , con sẽ hết sức ủng hộ,   bớt nấu ăn, cả nhà   ăn ở nhà ăn hết, tiện thể xem cô gái khiến   mê mẩn trông thế nào."
"Như       sợ , thôi bỏ ."
Mùi thơm từ nhà bếp lan tỏa  ngoài, Thường Nguyệt xách theo một túi cam,  đến cửa mà  ngửi thấy mùi thơm, khiến bụng cồn cào.
Hiện tại Tiết Tư đang  việc tại Viện Nghiên cứu Chiến tranh của Viện Khoa học Quân sự. Anh vốn là tham mưu của một sư đoàn, giờ càng phát huy tài năng. Nhân dịp nghỉ Tết nửa tháng,   đưa vợ con về Nam Dương đón năm mới.
Thường Nguyệt và Cố Khanh Khanh   thiết, trong lòng cô  ơn bài thuốc mà Khanh Khanh  tặng năm xưa. Vậy nên  khi trở về đại viện, nghỉ ngơi một ngày, việc đầu tiên cô  là sang tìm Khanh Khanh.
"Ôi Khanh Khanh, đây là bác gái nhỉ? Trông bác trẻ thật đấy." Theo mùi thơm  bếp, khi thấy Thời Như Sương, cô lập tức nhận , mở miệng ngọt ngào khen ngợi.
"Đây là  em, chị về từ khi nào ?" Cố Khanh Khanh vui mừng kéo một chiếc ghế  cho chị  .
Rồi giới thiệu: "Mẹ ơi, đây là chị Thường Nguyệt, ở đại viện  thủ đô đều chăm sóc con  nhiều."
"Mẹ  Khanh Khanh nhắc về con suốt, con xinh  quá." Thời Như Sương cũng  : "Vừa  thím mới chiên một ít thịt viên, còn nóng hổi, Khanh Khanh, con lấy đôi đũa mang  đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-598.html.]
"Thím    con thèm thịt viên, từ xa  thấy thèm , con đúng là đến để ăn chực đây." Thường Nguyệt đặt túi cam lên bàn bếp,   xuống, ngước  Cố Khanh Khanh: "Hôm qua chị mới về, thủ đô lạnh quá, về đến Nam Dương cả  như  thư giãn. Chị còn định rủ em  mua đồ ở cửa hàng bách hóa, xem  hôm nay em bận ."
"Không bận, buổi chiều em rảnh mà, nhà  cần em giúp đỡ,   đây là em  rỗi nè."
Cô cũng   ngoài: "Chị ở  ăn trưa ,  đó cùng  cửa hàng bách hóa. Em đèo chị ."
"Tiết Tư đang ở nhà chờ chị nên  ở  ăn cơm . Chiều 2 giờ, gặp  ở cổng đại viện,  ?"
Cố Khanh Khanh  đồng hồ, bây giờ là 10 giờ 42 phút sáng, cô gật đầu: "Được, nếu chị đến  thì đợi em một chút nhé."
"Không vấn đề gì, chị về  đây, lát nữa tha hồ trò chuyện, cũng đến giờ , chị  về nấu cơm."
"Đem ít thịt viên về cho cháu ở nhà ăn thử  con." Thời Như Sương lấy một cái chén, múc một muỗng thịt viên đầy.
"Vâng,  con  khách sáo nữa, cảm ơn thím ạ."
"Khách sáo gì chứ."
"Để em tiễn chị." Cố Khanh Khanh thấy Thường Nguyệt  dậy, nhấc chân định bước  ngoài.
"Khanh Khanh, đợi , để  múc thêm hai chén nữa, con mang sang cho thím Chữ và thím Tiêu."
Cố Khanh Khanh ngẩn : "Mẹ quen thím Chữ và thím Tiêu từ khi nào ?"
"Sáng nay   chợ mua đồ, gặp các bà , trò chuyện một chút, họ   là  của con,  thiết vô cùng. Còn bảo chiều nay sẽ sang nhà  chơi. Tiểu Chử và Tiêu Tiêu quan hệ   với con và A Đại, nên mỗi nhà con mang một chén sang cho ."
"Vâng, đều  ."
Cố Khanh Khanh bưng hai bát thịt viên chiên theo  Thường Nguyệt, trong sân, Cố Thanh Liệt, đang lau ghế bàn,  thẳng lên: "Đi  thế, em gái?"
Mẹ bảo em mang thịt viên sang cho thím Sở và thím Tiêu.
“Được , tiện thì  với Chử Chiêu rằng chiều nay qua đây,  với    mua pháo.”
Em  .