Ra khỏi sân, Cố Khanh Khanh hỏi  phụ nữ bên cạnh: "Chị Thường Nguyệt,   chị ở Nam Dương  bao lâu ?"
"Mười ngày." Thường Nguyệt ôm cái chén sứ, thở dài: "Hôm nay  chồng chị bảo thủ đô lạnh quá,  để cháu ở nhà, đợi thời tiết ấm lên  mới gửi sang cho tụi chị." Thường Nguyệt hiểu rõ, nếu  đồng ý thì về  bà  sẽ viện cớ  nọ để trì hoãn.
"Thế chị định   bây giờ?"
"Chị   đối đầu trực diện với bà . Hôm nay Tiết Tư  gặp mấy  em cũ, đợi   về chị sẽ nhờ    với , con cái thì  ở bên cạnh cha ." Mặc dù lúc mang thai  chồng đối xử  tệ với cô cơ mà trong lòng cô vẫn  vướng mắc. Cô  bao giờ quên lúc    con,  chồng từng gây áp lực, yêu cầu Tiết Tư ly hôn với cô như thế nào.
"Là nên như ." Cố Khanh Khanh  tiện  thêm gì, chuyện gia đình  , cô đoán tối nay nhà họ Tiết chắc   chuyện to.
Nhà họ Chử khá gần, cô  vài câu với Thường Nguyệt, hẹn gặp   buổi chiều  đến nhà thím Chử đưa thịt viên.
Sau khi tán gẫu với thím Chử một chút và nhắn lời của Cố Thanh Liệt cho Chử Chiêu, cô chuyển hướng  sang nhà họ Tiêu.
Vừa bước  sân,  kịp lên tiếng thì   tiếng  đầy nhiệt huyết từ trong phòng khách: "Có gì   chứ? Tiêu Tiêu nhà chị  lớn tuổi ,   mợ đây là   cho hạnh phúc cả đời của nó thôi. Chị , con lớn thế , chúng   cha  nên  sốt sắng chứ, chị  xem những cô gái cùng tuổi con bé đều    hết ."
Cố Khanh Khanh dừng bước, nhất thời    nên tiếp tục bước   , cảm thấy  ngượng ngùng.
"Em dâu." Thím Tiêu  vui: "Bây giờ   bao nhiêu cô gái  kết hôn ở độ tuổi , con bé   thì chị sẽ  ép. Với , em  xem  em giới thiệu là ai,   là em nhận  lợi lộc gì từ họ ?"
Thím Tiêu trông  bực bội. Mặc dù bà luôn dung túng em trai, nhưng   khó chịu với cô em dâu . Bà chỉ  một đứa con gái là Tiêu Tiêu, nên khi  những lời , bà thực sự giận dữ. Lớn tuổi một chút thì ? Con gái bà xuất sắc, gia cảnh , trong quân đội  tìm  phù hợp  thiếu gì, khổ nỗi con bé  chỉ khăng khăng chấp nhất mãi một .
"Chị,  thanh niên  thực sự   mà ..." Người phụ nữ  vẫn cố gắng thuyết phục.
"Khanh Khanh,  chị  đây? Vào trong  chuyện ." Tiêu Tiêu   chút việc  ngoài,   về thì thấy Cố Khanh Khanh đang định  .
Giọng của cô khá lớn, mấy  trong phòng khách  thấy  im bặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-599.html.]
Thím Tiêu  khẩy: "Người về  đấy, em   gì thì   mặt cháu nó ."
Người phụ nữ   hổ: "Chị, chị   mà   chủ cho con cái  ? Chàng thanh niên đó thực sự  , nếu   thì em  chẳng giới thiệu cho Tiêu Tiêu. Tuy điều kiện gia đình kém một chút, bù   trai  nhân phẩm ,   nhất định sẽ chăm sóc  cho Tiêu Tiêu."
Vân Mộng Hạ Vũ
Thím Tiêu  kiên nhẫn: "Tiêu Tiêu, mợ con đến ,  chào hỏi  lớn . Khanh Khanh cũng đến  ? Vào đây  chơi một chút  cháu."
Cố Khanh Khanh bỗng thấy đau đầu: "Tiêu Tiêu, chị   ,  chị bảo chị mang ít thịt viên chiên qua, em giúp chị mang  nhé, chị  về ." Cô đưa cái chén sứ cho Tiêu Tiêu, định rời  mà  em  kéo .
"Không  ,   chút , tiện thể em  việc  hỏi ý kiến chị." Tiêu Tiêu  quan tâm lắm.
Cô   tình gì mấy với bà mợ , chẳng  điều gì mà Cố Khanh Khanh  thể .
Cố Khanh Khanh  kịp từ chối   kéo  trong.
Chắc là Tiêu Tiêu    nãy mợ em  đang  cái gì với  em .
Cô thầm nghĩ .
"Ôi, cháu đến thăm Tiêu Tiêu ? Sao  mang đồ đến nữa thế?" Thím Tiêu  dậy: "Hôm nay thím gặp  cháu ở chợ, hai  con giống  như đúc. Thím và  cháu tán gẫu đủ chuyện, hợp duyên lắm, thím còn  chiều nay sẽ qua nhà cháu chơi đấy."
"Mẹ cháu cũng   chuyện với thím vui lắm, nhà cháu  mới chiên thịt viên, nóng hổi,  bảo cháu mang qua mời thím ạ!" Cố Khanh Khanh liếc  Tiêu Tiêu, bây giờ rời   tiện lắm, đành  xuống theo lời mời.
Người phụ nữ   cô,  hỏi: "Đây là bạn của Tiêu Tiêu , xinh  quá,  kết hôn ?"
"Kết hôn ." Cố Khanh Khanh trả lời thái độ tương đối khách sáo,  lạnh nhạt cũng  quá  thiện.
Tiêu Tiêu nghiêng đầu  chị . Trong ấn tượng của cô, Khanh Khanh luôn đối xử với     thiện và nhiệt tình, hiếm khi  thái độ xa cách như thế , tự dưng  cô nhớ đến Cố Xán Dương.