Chờ bọn họ nháo đủ , Sở Đại lên tiếng: "Lão Cố, nước."
Cố Thanh Liệt nhanh chóng chuyển sự chú ý sang Sở Đại, y như tùy tùng đổ nước, lột quả quýt.
Sở Đại phủ một cái chăn mỏng màu xanh lục quân đội,     là  ép quá , kéo bao nhiêu cũng  nhúc nhích, cũng   một chút nếp cuốn.
Người dựa  đầu giường, tay  cầm cái ca tráng men quân đội, tay trái duỗi , Cố Thanh Liệt lập tức đem quả quýt  lột sẵn đưa sang, ngày thường tùy tiện qua loa đại khái mà bây giờ lột sạch sẽ.
Cố Khanh Khanh  ngạc nhiên.
Đãi ngộ  đến cô còn   hưởng thụ qua nữa í.
Thấy cô gái nhỏ ngốc lăng  , Sở Đại đem quýt trong tay chuyển sang cho Cố Khanh Khanh, giọng  lười biếng: "Ăn ? Em gái?"
Cố Khanh Khanh chớp mắt, nhận lấy   xuống bên cạnh  hai, dựa   trai,  toe toét: "Ăn nha, cảm ơn  trai!"
“Đây chính là  lột." Cố Thanh Liệt  bất mãn.
"Anh    lột cho em ăn."
Trận đánh  bọn họ thắng, còn thẳng dứt khoát xinh .
Từ đây đến cuối năm, sẽ    của các quốc gia lân cận dám khiêu khích nữa, Sở Đại và Cố Thanh Liệt đều đang ở trong trạng thái  thoải mái, nụ  giữa hai lông mày của Cố Thanh Liệt từ lúc gặp  đến giờ  hề tiêu .
Trận chiến cũng thắng, mầm rau xanh cũng  mọc , thái độ của Lão Sở đối với em gái  vẻ  cận hơn, đều là chuyện .
Hắn hiện tại đang nghĩ đến cuối năm xin nghỉ phép  là cùng Sở Đại  quân khu Phương Nam sẵn tiện thăm Cẩu Thặng, dù  chỉ    lẻ loi một  ăn tết bên đấy.
Trợ cấp  quân  như ,   cọ thì quá là đáng tiếc.
Nghe  ở Quân khu Phương Nam  con tôm to bằng bàn tay, ăn hai con là no . Con tôm lớn nhất mà  thấy qua là đám tép riu ở con sông ngay cửa sông Đại Truân Tử, tới Binh Đoàn xây dựng , đừng  là tôm,  cá ăn tết   lắm .
“Lão Sở.” Cố Thanh Liệt liếc  cô gái ngoan ngoãn đang ăn quýt ở bên cạnh, trong lòng tặc lưỡi  ngừng, em gái , tính tình gì mà    . Sở Đại là  em của , Cố Khanh Khanh còn   đến  thường xuyên nhắc mãi đứa em gái  sợ trời  sợ đất .
Không    Sở Đại trong lòng đang suy nghĩ như thế nào .
Hợp  cả hai  Cố gia đều   tự nhiên.
Cơ mà   dám  với em gái rằng, em gái gốc gác thế nào   sớm  với Sở Đại .
Sở Đại nghi ngờ  ,  nâng cằm  hiệu   chuyện   thì  thẳng.
"Cái chuyện  ..." Cố Thanh Liệt ném vỏ quýt xanh lên bàn, gãi đầu: "Cậu ăn tết bên quân khu Phương Nam ?"
Sở Đại rũ mắt xuống, một lúc  mới nhẹ giọng : "Tớ lười trở về."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-74.html.]
Những ngón tay thanh mảnh và bằng phẳng của  đàn ông đặt lên thành chiếc cốc màu xanh quân đội, nhẹ nhàng siết chặt, lỗ kim  mu bàn tay nổi rõ như những đường gân xanh.
Cố Khanh Khanh  chằm chằm  tay   một hồi, mới  thấy  trai  tiếc nuối : "Vậy tiếc quá, tớ còn nghĩ mang Khanh Khanh  chỗ  trai tớ thăm   ."
Bây giờ Cố Khanh Khanh cũng  vội về, cô  ở  đây trồng rau, đây  hợp tâm ý của Cố Thanh Liệt,  thể thêm nhiều thời gian tiếp xúc với Sở Đại.
Người  em  của  phi thường , con  chính trực,  tình  nghĩa, tính cách tuy  cao ngạo, tiếp xúc lâu  sẽ phát hiện   thật dễ ở chung,  chuyện gì cũng sẽ vĩnh viễn chắn ở phía  .
Cố Thanh Liệt chỉ  một em gái bảo bối,  duy nhất   yên tâm giao em gái cho là Sở Đại.
Cố Khanh Khanh từ nhỏ   gia đình cưng chiều, tính tình đôi khi quá là đỏng đảnh, nếu mà tìm một  đàn ông gia trưởng về e là mỗi ngày gà bay chó sủa mất.
Sở Đại  ,  thể chế trụ  nó.
Con bé    thấy Sở Đại, ánh mắt liền thẳng tắp, cái gì nuông chiều, tùy hứng, mặt dày mày dạn đều    tồn tại, bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu.
Nhìn con bé bây giờ,  hình nhỏ nhắn  ngay ngắn, cái miệng nhỏ ăn quýt, nếu là Cẩu Thặng ở chỗ  e là  hoài nghi nhân sinh một hồi.
Sở Đại ngả   , Cố Thanh Liệt lanh tay lẹ mắt lót cái gối đầu .
“Đến lúc đó   .” Người đàn ông  nhắm mắt , lông mi khẽ rung, hiển nhiên    thêm về chủ đề .
Cố Thanh Liệt kéo chăn bông cho Sở Đại, đáp lên ngực: "Được , dù  còn sơm, còn tận hơn ba tháng."
“Khanh Khanh.” Hắn nắm lấy cổ áo phía  của em gái: "Mang  trai  xem rau xanh em trồng xem nào, buổi tối xem  thể ăn cơm , cũng cho  trai Sở Đại thêm món ăn cơm."
Cố Khanh Khanh vốn chẳng tình nguyện mấy lập tức  dậy, mềm mại đáp: "Được nha,  trai ơi,  nghỉ ngơi thật , buổi tối em cùng  trai em  đến đưa cơm cho ."
“Ừ.” Người đàn ông  mở mắt, chỉ nhàn nhàn đáp một tiếng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Khanh Khanh hứng thú dào dạt lôi kéo  trai  qua sân, Cố Thanh Liệt  về phía  một chút để chắn nắng cho em gái, để em gái  ở trong cái bóng to lớn của .
Con gái mà đủ đen , bây giờ mỗi ngày còn  theo  ở Binh Đoàn khiêng cây tre, còn đúng hạn  nửa cái doanh trại đưa cơm cho Sở Đại.
Cố Thanh Liệt thực sự   em gái lấy   nhiều năng lượng như , chắc chắn kiếp  nó là con .
"Cẩu Đản, để em  cho  , mấy hôm  hạt giống chỉ mới nảy mầm bé tí xiu,  mà   kỹ  thấy , em mỗi ngày tưới nước, chú Dư mỗi ngày dùng nước vo gạo ủ với vỏ bí đỏ khoai lang  phân,  trồng rau bây giờ đủ dinh dưỡng, rau lớn bằng đầu ngón tay ."
Cố Thanh Liệt  nhiệt tình: "Ừ,  ngờ Khanh Khanh nhà  trồng rau lợi hại đến , cả Đoàn Trưởng còn khen ngợi."
Cố Khanh Khanh lâng lâng, cái đuôi ngạo kiều sắp quẩy lên trời cao.
Một lúc , cô  : "Anh ơi, thư của chúng   gửi  mấy ngày . Hẳn là  đến chỗ cha  ? Cha  sẽ hồi âm cho chúng  chứ?"
“Chắc chắn .” Cố Thanh Liệt xoa xoa cái đầu nhỏ của em gái,  trong lòng con bé tính toán cái gì: "Có  là em  gửi thư về nhà,  cho ông bà cha  , em ở Binh Đoàn trồng  rau xanh đúng ?"