Cố Khanh Khanh   tiếng  càng ngày càng càn rỡ của Cẩu Đản, vẻ mặt tràn đầy lo lắng: "Anh trai em sẽ   điên  chứ? Em  tìm  Triệu?"
“Này em gái  em  , còn   gả chồng  khuỷu tay chìa  bên ngoài." Triệu Trạch  tủm tỉm   ngoài, đối diện với ánh mắt trêu chọc của Sở Đại, ngượng ngùng đẩy kính: "Không  đến đổi thuốc , đến đây ."
Sở Đại theo   , Cố Khanh Khanh cũng  theo,  Cố Thanh Liệt nắm chặt lấy: "Em gái."
“Làm gì?” Cố Khanh Khanh tức giận, thậm chí gọi là hung dữ.
Hai  đàn ông  đều    , một   thèm hé răng  lời nào,  trú đảo, còn một   gạt cô đánh xin  trú đảo.
“Con gái đừng quá manh động." Cố Thanh Liệt đoạt một viên kẹo sữa,  ánh mắt  ngờ của em gái, nhanh chóng lọt bỏ  miệng, nhai nhồm nhoàm.
"Đàn ông,  treo,  thể thỏa mãn ham  chính phục của ."
Cố Khanh Khanh trong đầu nghĩ đến những lời Quan đoàn trưởng,  từ từ thuần hóa, cô nhẹ giọng hỏi: "Vậy em thu liễm một chút?"
Cố Thanh Liệt mỉm , khoác vai em gái  về khu nhà quân nhân, thấy em gái lưu luyến  ngừng mỗi bước  là ngoảnh đầu , vội bẻ đầu em gái về: "Về   cơ hội  đến xem. Nói cho  trai  hai  buổi tối  cái gì? Tên nhóc  cả  trai cũng gọi luôn ."
Cố Khanh Khanh ở   nhà mà nhắc đến Sở Đại, chung quy vẫn  điểm ngượng ngùng, ấp úng: "Anh   ngày mai  đánh báo cáo kết hôn, còn  đến lúc các  nghỉ đông,   Quân khu Phương Nam,   đó cùng em về thôn Đại Truân Tử."
Cố Thanh Liệt  chút khó hiểu: "Sao  về thôn Đại Truân Tử ?"
“Anh   là chuẩn  của lễ hỏi.” Cố Khanh Khanh dùng đầu ngón tay nhéo nhéo kẹo sữa, thẹn thùng.
“À.” Cố Thanh Liệt vỗ đầu: “Suýt nữa thì quên mất.”
Rất nhiều thời điểm cô em gái bảo bối  cho  cảm giác đây   một đứa con gái, mà hiện tại em gái sắp lấy chồng,  cũng còn  hề  cảm giác, cứ y như  em kết hôn.
Ông bà nội mà  khẳng định đánh  mấy cái.
Cố Khanh Khanh cho   một cái ánh mắt xem thường: "Anh vẫn là cho em lời giải thích , vì cái gì  Triệu     đảo Bạch Sa?"
"Đây là một câu chuyện dài ..." Cố Thanh Liệt  đưa  về khu nhà quân nhân  đem chuyện chiều nay, đối thoại từ đầu đến cuối cho cô .
"Anh hoài nghi   sớm nhớ thương em."
Cố Thanh Liệt phiền muộn trong lòng: "Hắn chính là sợ ngày nào đó c.h.ế.t trận, em gả cho  thủ tiết, Sở gia bọn họ ..."
Nói đến đây, Cố Thanh Liệt xúc động, kính nể cực kỳ: "Sở gia trung trinh cương liệt, họ  thẹn với quốc gia với nhân dân, chính là thực   với vợ con."
Cố Khanh Khanh cũng im lặng, một lúc , cô  nhẹ nhàng : "Chính là em nguyện ý,  trai, em nguyện ý."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-88.html.]
“Ừm,  trai  .” Cố Thanh Liệt giơ tay gãi nhẹ lên chóp mũi của em gái ngốc của , mỉm : “Cho nên a, Sở Đại là của em.”
-
Trở  khu nhà quân nhân, Cố Khanh Khanh vẫn còn cảm giác như đạp lên  trung, cảm giác lâng lâng. Hứa Niệm  lúc bưng chậu rửa mặt từ khu vệ sinh công cộng  đây,  mới tắm xong tóc còn ướt đẫm.
“Khanh Khanh?”
Cố Khanh Khanh ngẩng đầu, cong mắt : "Chị A Niệm, em sắp kết hôn !"
Hứa Niệm tuy rằng  ngạc nhiên, nhưng đối với hành vi của Sở Liên Trường trong nhà ăn  ,   quá kỳ , chỉ là  nghĩ đến hai   tiến triển nhanh như .
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô treo quần áo  giặt trong cái chậu treo lên cây tre,  : "Chúc mừng em Khanh Khanh, em  như ước nguyện."
Cố Khanh Khanh kích động  ngủ ,  trong sân  chị Hứa Niệm giũ phơi quần áo: "Cảm ơn chị A Niệm, chị và  Triệu   rõ với  ?"
“Nói .” Hứa Niệm phơi quần áo xong thì  bên cạnh cô, ngẩng đầu  ánh trăng: "Anh     hối hận,  nên đem chị một  để ở nhà,  nên sớm một chút mang chị đến tùy quân."
Hứa Niệm  cô gái bên cạnh đang ôm gối: "Chị cùng  Trạch kết hôn 5 năm, mỗi năm chỉ  nửa tháng  thăm    thể  thấy   ,   cảm tình   sâu như ."
"Nhà  Trạch là mấy  trai nhịn ăn nhịn mặc, cung  một sinh viên,  đó học y  bộ đôi." Hứa Niệm  nghiêng đầu, dựa  vai Cố Khanh Khanh: "Khanh Khanh, mặc kệ là  đây là hiện tại, trong nhà   ở bộ đội  bao nhiêu vinh quang cùng kiêu ngạo, em cũng , kỳ thật      đến bộ đội thăm    sớm  trúng cho   một cô gái Đoàn Văn Công."
"Chị với  Trạch cùng một cái thôn,    coi thường chị, cảm thấy cái cô gái Đoàn Văn Công  là con gái thành phố  hơn chị, nhưng  Trạch vẫn  trái ý  nguyện ý cưới chị."
Nói đến đây, Hứa Niệm trong lòng dịu : "Những năm gần đây, chung đụng thì ít, xa cách thì nhiều, chị cho rằng hai  chị chính là vợ chồng kết nhóm sinh hoạt,    thấy   đường cứu vãn, mỗi năm đem chị ném đến Binh Đoàn thăm  , yêu cầu chị mang thai trở về."
Cố Khanh Khanh nhẹ nhàng vỗ lưng chị , thầm an ủi.
“Khanh Khanh.” Hứa Niệm chụp lấy cái tay của cô: "Sở Liên Trường   Trú đảo,  Trạch cũng  , chị khẳng định cũng  theo. Em  nghĩ kỹ ?"
Cố Khanh Khanh  Hứa Niệm  chỉ đơn giản hỏi cô rằng cô   cùng Sở Đại  Trú Đảo   mà là hỏi cô thật xác định về   cùng   ?
Đảo Bạch Sa quá cằn cỗi,   gì ngạc nhiên  đảo  chừng 8-10 năm mới  thể phát huy hiệu quả, bọn họ là nhóm đầu tiên trú đảo,  thời gian ngắn  thể triệu hồi trở về,
Điều   nghĩa là từ khi sinh con đến khi đứa nhỏ lớn nên, bọn họ  ở  đảo.
Cố Khanh Khanh gật đầu: "Chị A Niệm, em  hạ quyết tâm."
"Đời  em định   ."
Ở cửa khu nhà quân nhân, nam nhân  trong bóng tối, sống lưng dựng thẳng.
Trong tay nhéo nhéo phiếu gạo, phiếu thịt, cong môi.