Ninh Tịch Nguyệt từ chối là chính xác. Cô thấy Lưu Dao và Trần Diệp Sơ ăn xong, mặt nổi lên biểu cảm chua rùng . Lưu Dao buông đũa gắp thêm mấy miếng thức ăn, ý đồ đè nén vị chua xuống. Ninh Tịch Nguyệt rùng một cái, may mà cô từ chối.
Trần Diệp Sơ che quai hàm, Vương Manh Manh ướm hỏi: “Manh Manh, lát sơn tra là từ túi sơn tra mua phơi đấy ?”
Vương Manh Manh ăn một lát sơn tra, vui vẻ gật đầu: “ , còn thừa nhiều quá, quả sơn tra tươi để lâu nên tớ thái lát phơi khô hết, ngày thường đồ ăn vặt.”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Chà, cô ngay là sơn tra mà. Ninh Tịch Nguyệt nữa may mắn vì từ chối.
“Muốn thêm một lát ?” Vương Manh Manh tự ăn thêm một lát, đồng thời đưa một lát qua.
“Thôi khỏi, ăn một lát là tớ cảm thấy tiêu thực .” Trần Diệp Sơ liên tục từ chối, lông mày dựng cả lên để biểu thị sự cự tuyệt. Cô cảm giác răng càng chua hơn, ăn thêm lát nữa chắc luôn hàm răng.
“Để thử xem.” Với Tri Ngộ Trần Diệp Sơ , cầm lấy hai lát ăn thử, cảm thấy cũng bình thường.
Trần Diệp Sơ thấy sắc mặt như thường: “Bội phục.”
Lưu Dao ăn liền hai lát xong cả chua đến mức nên lời, giờ mới hồn: “Đồng chí Vương Manh Manh, sơn tra chua thế mà cũng nuốt trôi đồ ăn vặt cho vui .”
“Chắc là do tớ thích ăn chua, chua lắm thật hả?” Vương Manh Manh biểu cảm khó chịu của hỏi .
Ninh Tịch Nguyệt và hai trăm miệng một lời: “Có.”
Ngô Quế Phương ăn sơn tra chua của Vương Manh Manh bao giờ, buông bát bán tín bán nghi ăn thử lát sơn tra Vương Manh Manh đưa.
“Thế nào?”
“Chua.” Ngô Quế Phương chua đến nheo mắt, đó trả lát còn thừa cho Vương Manh Manh.
Vương Manh Manh cũng thích ăn chua nên ép: “Sơn tra ngon thế mà, xem các hưởng thụ cái phúc , vẫn là để tớ tự ăn .”
Ninh Tịch Nguyệt lắc đầu, cái phúc cô hưởng cũng , dậy : “Đi thôi, với chủ nhà một tiếng, tớ về nghỉ trưa đây, buồn ngủ .”
“Chờ cùng về.” Trần Diệp Sơ dậy theo. Những còn cũng sôi nổi lên cùng .
Bàn thanh niên trí thức , đồ ăn bàn liền thành miếng mồi ngon. Rất nhiều sớm chằm chằm họ, thấy dậy, những ai ý đồ liền đợi một giây lao tới. Người gần nhất hưởng lợi , hộp cơm gói đồ chuẩn sẵn, tay nhanh thoăn thoắt nhắm món ưng ý.
Ninh Tịch Nguyệt chào hỏi xong thì thấy bàn họ trống trơn, một chút nước canh cũng còn.
Trần Diệp Sơ cảnh trong lòng hiểu rõ, trêu một câu: “Tốc độ tuyệt thật.”
Lúc , một đứa bé chạy đến mặt Ninh Tịch Nguyệt, từ trong túi móc mấy viên kẹo mừng: “Chị Tịch Nguyệt, cho chị kẹo .”
Là bệnh nhân đầu tiên Ninh Tịch Nguyệt cứu chữa ngày đầu tiên thầy thuốc, cục cưng nhà chú An Quốc, bạn nhỏ Cẩu Đản từng cuốc thương chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nu-phu-phao-hoi-mang-he-thong-diem-danh-mot-duong-nam-thang/chuong-150-cau-dan.html.]
Ninh Tịch Nguyệt xổm xuống, xoa đầu bé: “Chị ăn kẹo , để cho Cẩu Đản ăn đấy.”
“Cẩu Đản cho kẹo để cảm ơn chị.” Cẩu Đản cố chấp đưa kẹo trong tay cho Ninh Tịch Nguyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc.
“Được , chị một viên, em một viên, còn Cẩu Đản giữ đến mai ăn nhé?”
Ninh Tịch Nguyệt cầm hai viên kẹo, lấy một viên, đưa viên cho Cẩu Đản, hai chạm kẹo .
“Vâng.” Cẩu Đản lúc mới đồng ý, nhét kẹo còn túi, mặt non nớt đầy vẻ nghiêm túc: “Mai Cẩu Đản đưa kẹo cho chị.”
Ninh Tịch Nguyệt coi là thật.
Ngày hôm , khi Ninh Tịch Nguyệt đang vo viên t.h.u.ố.c ở trạm y tế, Cẩu Đản dẫn theo một đám bạn nhỏ tới. Các bạn nhỏ chờ ở trong sân, một bé chạy xộc mặt Ninh Tịch Nguyệt giơ một viên kẹo lên, nhe cái miệng nhỏ : “Chị ơi, kẹo của chị .”
Trong khoảnh khắc đó, Ninh Tịch Nguyệt đang bận rộn bỗng thấy chữa lành bởi nhóc mắt. Cầm lấy kẹo, chạm nhẹ viên kẹo của Cẩu Đản.
“Cảm ơn Cẩu Đản.”
“Chị ơi, tạm biệt.” Cẩu Đản vẫy vẫy tay, chạy ngoài chỗ đám bạn đang chờ. Lúc cả đám trẻ con đều vẫy tay với Ninh Tịch Nguyệt.
Ninh Tịch Nguyệt tâm trạng , mỉm giơ tay chào tạm biệt chúng. Đám trẻ con trong đội cũng đáng yêu thật, đều là trẻ ngoan, đứa trẻ nào cũng là "giặc con" .
Lý Tú Tú hâm mộ : “Tịch Nguyệt, và Cẩu Đản quan hệ thật đấy, là nó thích . Mấy đứa khác cũng thích nữa, tớ phát hiện trẻ con yêu thích nhé.”
“Chúng đều là trẻ ngoan mà, lời lắm.”
Lý Tú Tú trợn to mắt, hiểu Ninh Tịch Nguyệt rút cái kết luận phù hợp thực tế .
“Sao thể lời chứ? Cậu , lúc chúng nó nghịch ngợm thì đáng ghét lắm, ngại ch.ó chê, xã viên trong đội ghét nhất là đám trẻ , gây ít chuyện chọc ghét bỏ.”
Lý Tú Tú hiểu đám trẻ như lòng bàn tay, cô cũng từ đó mà lớn lên.
“ bọn trẻ còn nhỏ, đều là tiểu quỷ cả, là cục vàng cục bạc của các nhà, thể đ.á.n.h chúng, đau đầu mà bất lực.”
“Không đến mức đó chứ.”
Có bộ lọc , Ninh Tịch Nguyệt vẫn thiện cảm với đám trẻ .
Lý Tú Tú hừ hừ hai tiếng, tiên đoán: “Cậu cứ xem , hôm nay chúng nó tụ tập đông thế chắc chắn là chuyện lớn gì .”
Quả nhiên, hai tiếng lời của Lý Tú Tú ứng nghiệm, lời tiên đoán thành hiện thực. Đám trẻ đúng là im ỉm chuyện lớn, còn là chuyện gây chấn động đại đội.
Ninh Tịch Nguyệt vội vàng kéo .