Bành Ngọc Ni cũng gì, ánh mắt cứ dính chặt bóng dáng của bà. Tuy rằng phụ nữ đang đeo khẩu trang, nhưng mà phần trán và mắt lộ ngoài đều khá xinh , dáng yểu điệu cao gầy nhỏ xinh, tư thế uyển chuyển nhẹ nhàng duyên dáng, giống như là xuất từ gia đình bình thường.
Thấy hai mắt Tiết Hải Lâm cũng đang chằm chằm bóng dáng của bà, Bành Ngọc Ni lập tức xụ mặt xuống, chờ Bạch Thủy Tiên rời khỏi nơi mới mở miệng hỏi thăm: “Mẹ, viện điều dưỡng điều tra cẩn thận bối cảnh của nhân viên điều dưỡng ?”
“Con hỏi cái gì?” Bà cụ Bành về phía bà .
“Mẹ, con cũng chỉ bảo đảm an thôi, ở trong viện điều dưỡng , con cũng lo lắng vấn đề an của .”
Vừa đến chuyện , bà cụ Bành : “Viện điều dưỡng an , con cứ yên tâm .”
Nói xong, cũng cho bà tình huống của Bạch Thủy Tiên: “Viện điều dưỡng tuyển nhân viên đều điều tra cẩn thận , phận của Bạch Thủy Tiên vấn đề gì cả, cô ly hôn với chồng, sống chung với con gái. Lúc cô dạy học ở trường cấp hai ở nông thôn, giáo viên mười bảy mười tám năm, thời gian con gái kết hôn với con rể, cô theo con gái con rể đến thành phố Hán sống, con rể của cô là phó đoàn trưởng của quân khu thành phố Hán, tuần con gái còn thi đậu bộ phận dân chính nữa.”
Mọi trong viện điều dưỡng đều thông tin cá nhân cơ bản của Bạch Thủy Tiên, bình thường khi bà chuyện với các lãnh đạo cũng chủ động cho bọn họ những chuyện .
Vừa con gái và con rể của Bạch Thủy Tiên đều là nhân viên công chức và quân đội, Bành Ngọc Ni yên tâm: “Mẹ, nếu phận của cô vấn đề gì thì bảo cô mát xa cho nhiều hơn . Con thấy trong thời gian khỏe hơn nhiều, mặt mày cũng hồng hào, hơn lúc mới xuất viện nhiều.”
“Mẹ cũng cảm thấy đỡ hơn nhiều , tuy rằng cơ thể vẫn còn đau, nhưng thỉnh thoảng cũng thể chống gậy ngoài dạo mười phút.”
Bọn họ chuyện trong chốc lát, chờ bà cụ Bành uống thuốc xong, lúc Bành Ngọc Ni mới ngoài gọi Bạch Thủy Tiên mát xa cho của bà .
Toàn bộ quá trình Bạch Thủy Tiên đều chỉ yên lặng việc, lắm miệng xen lời câu nào, nhưng mà hết bộ nội dung chuyện của bọn họ.
Hai vợ chồng Tiết Hải Lâm cũng ở chỗ quá lâu, uống thuốc xong, chuyện thêm mười phút rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-302.html.]
Chờ bọn họ , Bạch Thủy Tiên mới mở miệng : “Bà cụ, con gái và con rể của bà hiếu thật đó, công việc bận rộn như thế mà vẫn tranh thủ thời gian đến thăm bà.”
Bà cụ Bành thích khoe khoang con gái của giỏi cỡ nào nhất, bình thường cũng khoe với các đồng chí khác trong viện điều dưỡng, vô cùng vui vẻ : “Mấy ngày hôm con rể út của nơi khác công tác, mang theo ít điểm tâm đắc sản về, lúc nãy mới mang đến một ít cho .”
“ thấy bình thường bà cũng thích ăn bánh ngọt, chắc chắn là bọn họ bà thích, cho nên xa cũng nhớ mang về cho bà nếm thử.”
“ , bọn nó đều thích ăn ngọt, thường mua đồ ngọt cho ăn.” Bà Bành .
Khóe môi Bạch Thủy Tiên cong lên, động tác mát xa cũng hề dừng , tiếp tục nhẹ nhàng : “Con gái út của bà giống bà ghê, ông bà thường mặt tròn bảy phần tài, vượng phu trấn trạch, thấy con gái bà cũng một gương mặt tròn phúc phú quý giống bà, chắc là cuộc sống hạnh phúc lắm nhỉ.”
Nghe lời của bà, bà cụ Bành tít mắt: “Cô đúng đó, mặt tròn là phúc nhất, Ngọc Ni nhà đúng là vượng phu, từ khi nó gả đến nhà họ Tiết, nhà họ Tiết lập tức vượng lên ngay.”
Trong mắt Bạch Thủy Tiên chợt lóe lên vẻ lạnh lùng, giọng điệu chuyện vẫn cứ như bình thường: “ thấy con gái của bà chắc là lớn hơn vài tuổi, cô mấy đứa con ?”
“Ba đứa, hai trai một gái.”
“Hái đứa cháu ngoại đều hết , đứa lớn thì chú của nó dẫn đến kinh đô việc, thằng nhỏ thì sống chung với cha ở thành phố Hán, cháu gái vẫn còn đang học cấp ba.”
“Em chồng của Ngọc Ni nhà là lãnh đạo ở kinh đô, thằng cháu lớn chú của nó thích lắm, thằng bé đó thông minh chăm chỉ hiếu học, còn học xong cấp ba theo chú của nó đến kinh đô phát triển, hiện tại đang việc ở ủy ban cách mạng, việc giỏi giang lắm, chú nó cũng thích nó.”
“…”
Nói đến ba đứa cháu ngoại và con rể nhà họ Tiết, miệng bà cụ Bành giống như bật công tắc, bla bla khoe khoang mãi thôi.