Bên ngoài cửa sổ phòng học một bé tầm sáu bảy tuổi đang sấp, lúc cô thấy thằng nhóc hoảng sợ vội vàng cúi đầu bỏ chạy.
Tiêu Thanh Như đột nhiên nhận thằng nhóc đó là ai.
Đó là em trai của đồng chí Tần, cô nhớ là bởi vì nguyên nhân ở trong đội sản xuất ai đồng ý qua với bọn họ.
Muốn học cùng với mấy đứa trẻ khác cũng là một vấn đề khó khăn
Bởi vì phụ đồng ý.
Mấy đứa trẻ sự ảnh hưởng của trong nhà cũng chịu học chung với của nhà họ Tần.
Ớ Hậu Quê
Tống Viện từng ý đổi chuyện nhưng thành công.
Cũng bởi vì thằng nhóc , Tống Viện mới quen với Tần Bắc.
Nghe một một tên du côn trong đội sản xuất nửa đêm đến trường học gây chuyện với Tống Viện, khi
cô khắc chế tên du côn thì Tần Bắc giúp đỡ lôi lên núi hù dọa môt phen.
Sau tên du côn đó trông thấy Tống Viện đều sẽ chọn cách đường vòng.
Tiết mục hùng cứu mỹ nhân qua thì hai họ lòng thể ở bên .
Tiêu Thanh Như thất thần ở bên ngoài phòng học, bỗng dưng cô cảm thấy và Hứa Mục Chu vô cùng may mắn, cần trải qua nhiều đau khổ như mà suông sẻ ở bên .
Đồng thời đau lòng cho Tống Viện, kẹt ở giữa là khó chịu nhất.
Tiêu Thanh Như quấy nhiễu bọn trẻ học chỉ ở bên ngoài lặng lẽ .
Mặc dù điều kiện ở đây , nhưng mà lúc giọng vang dội của giáo viên và học sinh, khi khiến cho trong lòng ngập tràn hy vọng.
"Thanh Như, tới đây?"
Vừa tan lớp thấy chị em của đến đây, Tống Viện cực kỳ vui vẻ.
"Tớ đến thăm , tiện đường đổi một ít đồ với đồng hương." "Đi theo tớ."
Cô kéo Tiêu Thanh Như ký túc xá của , căn phòng nhỏ, ngoại trừ mấy tấm ván gỗ ghép thành giường thì cũng gì lớn cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-xinh-dep/chuong-76.html.]
Chậu rửa mặt đặt mặt đất một cách tùy tiện, bên trong để đồ dùng vệ sinh cá nhân.
Trong phòng giăng một sợi dây thừng, đó treo khăn, còn quần áo để đổi.
Căn phòng vô cùng đơn sơ, nó so với căn phòng ở nhà của Tống Viện đúng thật là một trời một vực.
Tiêu Thanh Như bội phục Tống Viện, vì thực hiện lý tưởng dạy học và giáo dục con mà khổ như thế nào cô cũng chịu .
Cho dù con ở trong cảnh khắc nghiệt thế nào cũng thể phát huy sức sống mãnh liệt.
Cô đặt túi đồ to trong tay xuống: "Tớ mang một ít bánh bao thịt cho nè, lúc chắc nguội , hâm nóng là thể ăn."
Hơn một tháng Tống Viện về nhà, cũng hơn một tháng ăn thịt, lúc thèm chết.
Cô ôm chặt Tiêu Thanh Như: "Cậu đúng là chị em của tớ, đúng thật là thứ tớ đang cần nhất lúc ."
Lấy một cái bánh bao cứ như thế trực tiếp ăn. "Ngon quá !"
"Cậu đừng cứ ăn như thế coi chừng đau bụng đó."
"Không , dày của tớ lắm, chỉ lạnh mà mùa đông đồ ăn lạnh cóng cứng ngắt tớ ăn cũng gì cả."
"Sức khỏe là quan trọng, bây giờ giữ sức khỏe thì tương lai mới thể tỏa sáng và cống hiến chứ."
Tống Viện gật đầu: "Tớ ăn một cái thôi, còn sẽ hâm mới ăn. Tớ còn dạy đến năm sáu bảy mươi tuổi đó, nên thể vì nguyên nhân sức khỏe mà nghỉ hưu sớm ."
Tiêu Thanh Như dở dở : "Nhận thức của cả đời tớ cũng theo kịp."
"Haizz, đây là do của tớ khổ, một ai thể khiến tớ nhàn hạ."
"Đây gọi là tinh thần cống hiến nhé."
Nếu như thể, Tiêu Thanh Như sống thoải mái một chút, năm mươi tuổi về hưu thì gì bằng.
Nếu đến lúc đó nếu điều kiện cho phép, cô còn tham quan đây đó.
Năm mươi tuổi, đến mức quá già, trong tay cũng ít tiền dư dả quá mức khó khăn.
Đó là một chương khác của cuộc đời.
Làm việc đến già, nghĩ thật đáng sợ!