Thập niên 70: Quân thiếu mặt lạnh hàng đêm đều giặt ga giường. - 429

Cập nhật lúc: 2025-08-05 23:14:47
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Quý Minh Thư đột nhiên bước nhanh đuổi kịp hai , lên tiếng : “Tiến Dương, bóng đèn ở ký túc xá của em hỏng . Tối trong phòng tối quá, thể xem tài liệu . Lát nữa thể qua giúp em xem ?”

Buổi tối, một nữ đồng chí hỏng đèn quả thật bất tiện.

tình cờ hỏng đúng lúc cô đến thế nhỉ?

Ôn Ninh dừng , đôi mắt to chớp chớp, chỉ , nghiêng đầu về phía Lục Tiến Dương.

Chạm ánh mắt của cô, lòng Lục Tiến Dương mềm nhũn, ngón tay trong bàn tay to đang nắm c.h.ặ.t t.a.y cô siết . Ngay đó, đầu với một đồng nghiệp phía : “Đồng chí giúp đồng chí Quý xem .”

Nghe , vẻ mặt Quý Minh Thư sững một thoáng. Cô ngờ Lục Tiến Dương nhờ khác sửa giúp.

há miệng, đang định cần, thì đồng chí chạy đến bên cạnh cô, nhiệt tình : “Đồng chí Quý, xem giúp cô nhé. đoán chắc do bóng đèn , mà là do mạch điện trục trặc. Cô chứ khu nhà ở chúng đường dây điện thường xuyên quá tải, dễ chập lắm, đèn nhà thỉnh thoảng cũng tự tắt... sửa riết thành quen .”

Quý Minh Thư lấy vẻ mặt bình thường, khẽ cong môi : “Phiền quá.”

“Phiền gì , đèn nhà cô cứ để lo. xin nhận, xông pha ngại!” Đồng chí vỗ n.g.ự.c cam đoan.

Quý Minh Thư chỉ thể mỉm gật đầu.

Sắp xếp xong xuôi, Lục Tiến Dương nắm tay Ôn Ninh thẳng.

Những đồng đội khác cũng về khu nhà ở.

Nhìn bóng dáng hai từ xa, họ cảm thán: “Không ngờ vợ đội trưởng Lục xinh đến , cứ như diễn viên điện ảnh , ngưỡng mộ thật!”

“Nếu tổ chức mà phát cho một cô vợ như , thêm giờ mỗi ngày cũng !”

“Nói khoác . Cưới tiên nữ về nhà, chỉ sợ tâm trí việc, cả ngày chỉ nghĩ về nhà thôi.”

“Bảo đội trưởng Lục ban ngày việc hăng say đến thế, buổi trưa cũng thấy nghỉ ngơi mấy. Thì là để tan sớm về với vợ.”

“Không dám tưởng tượng cuộc sống của đội trưởng Lục hạnh phúc đến mức nào… Chậc chậc…”

“…”

Quý Minh Thư mím môi, im lặng giữa nhóm đồng chí nam.

Đồng chí nhận lời sửa đèn cho cô gãi gãi đầu, : “Đồng chí Quý, lúc mới đến đơn vị, cứ tưởng cô và đội trưởng Lục là một đôi, mới hai đều kết hôn . Đồng chí Quý, thấy chồng cô ? Anh ở trong nước nước ngoài ?”

Ánh mắt Quý Minh Thư lóe lên một tia u ám, khẽ cong môi: “Chồng ở nước ngoài.”

“Anh Việt Nam nước ngoài?”

Quý Minh Thư: “Người Việt Nam.”

“Người Việt Nam về nước cùng cô? Nỡ lòng nào để cô ở một ?”

Quý Minh Thư khẽ giật khóe môi: “Anh việc ở một cơ quan nghiên cứu khoa học ở nước ngoài, tạm thời về nước .”

“À, …”

Bên .

Ánh trăng như nước, như một lớp lụa mỏng nhẹ nhàng rải xuống, khoác lên đường phố tĩnh lặng một lớp ánh sáng mờ ảo.

Giờ mấy đường, thỉnh thoảng một hai chiếc xe đạp qua. Ôn Ninh và Lục Tiến Dương tay trong tay hề ngại ngần, thong dong tản bộ đường. Bóng dáng hai ánh đèn đường mờ nhạt kéo dài, từ từ đan xen theo từng bước chân.

Đi một lúc, Ôn Ninh bỗng cảm thấy một sức nặng vai. Lục Tiến Dương cởi chiếc áo khoác quân phục của và khoác lên cô lúc nào .

“Trời se lạnh, em mặc .”

Ôn Ninh lời, siết chặt chiếc áo khoác . Cô đầu , bắt gặp khuôn mặt góc cạnh của Lục Tiến Dương, tuấn tú nhưng lạnh lùng, vô cùng thu hút. Cô nhướng mày, bất chợt nảy ý định: “Chúng một vòng nữa ?”

“Được.” Giọng Lục Tiến Dương trong bóng đêm trầm thấp như nước, đặc biệt dễ .

Ôn Ninh giày cao gót, thể nhanh. Lục Tiến Dương cưng chiều cô, bước chậm để cùng tốc độ của cô.

Hai từ nắm tay chuyển sang ôm eo. Ôn Ninh chút mệt, tựa đầu vai Lục Tiến Dương, áp sát . Nửa trọng lượng cơ thể cô dồn . Bàn tay to của Lục Tiến Dương đặt eo cô, thỉnh thoảng vuốt ve vài cái, chỉ cảm thấy lòng bàn tay xúc giác mịn mềm.

Đi một lúc, Ôn Ninh thể chịu nổi nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-thieu-mat-lanh-hang-dem-deu-giat-ga-giuong/429.html.]

Giày cao gót quả nhiên thích hợp để bộ. Giờ cô cứ như nàng tiên cá hóa thành , mỗi bước đều cảm thấy như đang dẫm lưỡi dao.

Tốc độ càng ngày càng chậm.

“Không nổi nữa ?” Phát hiện cô chậm hẳn , Lục Tiến Dương rũ mắt đôi giày chân cô.

Ôn Ninh dứt khoát , bĩu môi đỏ, nũng nịu : “Đau chân.”

“Lần đừng giày cao như , khó lắm,” Lục Tiến Dương cô, nhưng tay buông eo cô , chắn mặt, xổm xuống. Giọng trầm ấm trong gió đêm đặc biệt sức mê hoặc, “Lên , cõng em.”

Ôn Ninh chút do dự mà trèo lên lưng .

Hai tay mật vòng qua cổ , má áp tai .

Lục Tiến Dương dùng cánh tay vững vàng đỡ cô, dậy bước .

Trên đầu là ánh trăng treo cao, mặt là bờ vai và tấm lưng rộng rãi, ấm áp. Ôn Ninh chỉ cảm thấy khoảnh khắc thật tuyệt vời. Cô ghé môi đỏ tai Lục Tiến Dương, giọng mềm mại: “Lão công, thật …”

Như một dòng điện nhỏ chạy từ màng tai thẳng xuống trái tim, cả Lục Tiến Dương tê dại.

Ôn Ninh lưng chịu yên phận, suốt đường lúc thì hôn tai , lúc thì sờ yết hầu , còn hà tai những lời ngọt ngào, khiến cơ bắp căng cứng như đá. Anh khó nhịn tra tấn, nặn một câu: “Về nhà sẽ xử em.”

Ôn Ninh ỷ việc vẫn đang trong thời gian trị liệu, để câu đe dọa đó tai.

Đến khi về nhà, ăn tối xong, tắm rửa sạch sẽ, hai cùng chung chăn.

Ôn Ninh theo thói quen chui chỗ ấm, cánh tay mật ôm lấy cổ Lục Tiến Dương, đôi mắt lấp lánh , môi đỏ khẽ mím , lộ vẻ hờn dỗi, trông đáng thương.

Đôi mắt đen nhánh của Lục Tiến Dương dán chặt cô, đáy mắt chìm sâu, yết hầu chuyển động.

Giây tiếp theo, bàn tay to rũ bên xoa lên vòng eo thon mềm của cô.

Trong khí như đốt lên một ngọn lửa vô hình, nhiệt độ tăng vọt.

Đến bước cuối cùng, như thường lệ, Ôn Ninh ghé lòng Lục Tiến Dương, từng ngụm từng ngụm hít thở khí trong lành, chờ bình tĩnh .

Hai ánh mắt , đôi mắt đen nhánh của Lục Tiến Dương chăm chú cô, giọng trầm ấm, ngọt ngào, khẽ luồn tai cô: “Ngoan, …”

Cái gì?

Ôn Ninh ngờ cơ thể hồi phục.

Chưa kịp phản ứng, môi đỏ của cô một thứ gì đó nhẹ nhàng phủ lên. Ôn Ninh nhắm mắt

“Ngoan, thả lỏng…” Lục Tiến Dương dịu dàng hơn, giọng khàn khàn thì thầm bên tai cô.

Mọi thứ đến nước cuối, Ôn Ninh mới sực tỉnh.

Không , , biện pháp phòng ngừa nào, lỡ mang thai thì ?

Hai tháng nữa là cô nhập học đại học , bây giờ lúc mang thai…

Ôn Ninh hoảng sợ, tim đập như trống bỏi, cô bối rối nắm lấy : “Không Tiến Dương, em, em chuẩn sẵn sàng, hơn nữa cái đó… …”

“Không gì cơ?” Lục Tiến Dương như đang chịu tra tấn, giọng trầm thấp khàn đặc.

Ôn Ninh đỏ mặt ba chữ tai , đó hờn dỗi : “Anh thể để em mang bầu học đại học …”

Yết hầu Lục Tiến Dương nặng nề nuốt xuống, cố nén dậy tìm đồ.

Kết quả…

Không tìm thấy.

Lúc đăng ký kết hôn, Ôn Ninh là lấy giấy chứng nhận, lẽ sẽ phát một ít đồ dùng, nhưng cô quên.

Lục Tiến Dương giường, bất lực nhưng đầy cưng chiều cô: “Em cứ hành .”

Ôn Ninh cũng ngờ quên chuyện , chủ yếu là cô nghĩ hồi phục đột ngột như . Bàn tay nhỏ của cô an ủi, : “Xin lão công…”

Lục Tiến Dương căng cứng cơ bắp, rên rỉ vài tiếng dậy tắm.

May mắn là cần tắm nước lạnh nữa, thể tắm nước nóng .

Loading...