Quý Minh Thư cúi đầu dùng đũa lấy chút cơm từ mâm đưa miệng.
Lục Tiến Dương bưng mâm cơm trở về, phát hiện chỗ của Quý Minh Thư chiếm.
Anh nhíu mày, xuống bên cạnh Ôn Ninh. Ban đầu định đưa Ôn Ninh đổi chỗ khác, nhưng quanh, các bàn khác đều chật kín, đành yên, ăn tạm.
Anh đẩy mâm cơm tay cho Ôn Ninh: “Em ăn , lấy suất cơm khác.”
“Không cần , chúng ăn chung . Nhiều thế em ăn hết.” Ôn Ninh đưa một đôi đũa cho .
Lục Tiến Dương lấy món sườn kho khoai tây và đậu phụ cải trắng, đều là những món Ôn Ninh thích. Cô nhếch môi , gắp một miếng đậu phụ cho miệng.
“Ăn nhiều thịt .” Lục Tiến Dương thấy cô ăn sườn, liền chọn một miếng sườn nhỏ, gỡ xương kẹp thịt mâm cơm của cô.
Nhìn hành động của Lục Tiến Dương, tay Quý Minh Thư đang cầm đũa khựng , miếng sườn trong miệng cô bỗng trở nên vô vị.
Nếu Ôn Ninh, bây giờ Lục Tiến Dương hẳn là cũng sẽ đối xử với cô như .
Càng nghĩ, trong lòng Quý Minh Thư càng chua chát.
Món ăn trong miệng cũng trở nên chua loét.
Ôn Ninh vô tình liếc thấy vẻ mặt của Quý Minh Thư. Cô quá quen thuộc với phản ứng của phụ nữ, đó là biểu hiện của sự ghen tỵ.
Nếu như , cô ngại thêm chút “giấm” nữa cho Quý Minh Thư.
Ôn Ninh cong cong khóe mắt, với Lục Tiến Dương, gắp một miếng sườn cho : “Ông xã, cũng ăn .”
Cô đặt miếng sườn mâm của Lục Tiến Dương, mà cứ thế đưa đến bên miệng , động tác vô cùng tự nhiên.
Hai từ “ông xã” thành công khiến sắc mặt Quý Minh Thư cứng đờ trong giây lát.
Quý Minh Thư ngừng thở, ánh mắt tự chủ mà chằm chằm Lục Tiến Dương.
Theo những gì cô hiểu, Lục Tiến Dương là một cực kỳ tự lập, tuyệt đối sẽ để một phụ nữ đút cơm ở nơi công cộng. Cô thể tưởng tượng cảnh sẽ lạnh mặt từ chối.
Cô siết chặt đôi đũa trong tay, nín thở chờ đợi Lục Tiến Dương từ chối Ôn Ninh.
Ai ngờ, đợi vài giây, vẫn thấy bất cứ lời từ chối nào.
Quý Minh Thư ngẩng đầu lên, liền thấy Lục Tiến Dương mà ăn miếng sườn từ đôi đũa của Ôn Ninh, vẻ mặt vẫn bình thản.
“Ngon , ông xã?” Ôn Ninh khúc khích , chớp chớp mắt.
Giọng Lục Tiến Dương trầm ấm: “Ừm, ngon.”
Nhìn thấy cảnh , ngón tay Quý Minh Thư siết chặt, thiếu chút nữa bóp gãy cả đôi đũa.
Cô âm thầm hít một , điều chỉnh nét mặt lên tiếng: “Ninh Ninh, em tìm thầy Hoàng nhờ lời đề tặng cho sách tham khảo, chắc bây giờ sách của em bán chạy lắm nhỉ?”
Ôn Ninh hôm nay vốn đau đầu vì chuyện sách ế hàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-thieu-mat-lanh-hang-dem-deu-giat-ga-giuong/538.html.]
Quý Minh Thư thông đồng với mấy trường học để chèn ép sách của cô, bây giờ còn cố tình hỏi cô sách bán , đây là cô khó chịu hơn nữa ?
Ôn Ninh đặt đũa xuống, nhếch môi: “Nhân tiện đến chuyện , chị cũng chuyện hỏi cho rõ đây, chị Minh Thư .”
“Em học sinh các trường cho họ mua sách của em, cứ bắt buộc họ mua 《Bí kíp danh sư》. Em lấy lạ, là các trường tự tin sách của đến mức nào, mà dùng loại thủ đoạn cấp thấp như để cạnh tranh.”
“Thật ?” Quý Minh Thư kinh ngạc nhướng mày: “Chuyện chị thật sự . Chắc là do các trường tự thôi. Hay là chị hỏi hiệu trưởng Vương xem . Mà sách của em nếu khó bán, chị thể giúp em giới thiệu cho một vài mối bên giáo dục tư nhân, lẽ họ sẽ giúp em .”
“Làm ăn buôn bán thể chỉ dựa một . Em chị xem, chị hợp tác với hiệu trưởng Vương, ông sẵn nguồn học sinh. Sách của chúng mắt lâu, doanh vượt 5000 cuốn .”
Trên mặt Quý Minh Thư ba phần khoe khoang, bảy phần đắc ý.
Chỉ còn thiếu mỗi việc thẳng “ giỏi hơn em” thôi.
Ôn Ninh đương nhiên cảm nhận ý tứ của Quý Minh Thư, cô đáp trả một cách điềm nhiên: “Xem chị Minh Thư dồn hết tâm sức việc xây dựng các mối quan hệ , thảo nào nội dung sách tham khảo của chúng giống hệt .”
Cô và Lục Diệu vất vả lắm mới tổng hợp bản ghi chép đó, mà Quý Minh Thư dễ dàng chép , đầu còn cao giọng dạy dỗ cô, cô buôn bán.
Ha ha, loại chuyện ăn thiếu đạo đức , cô quả thật , là khinh thường mới đúng.
Đôi đũa của Lục Tiến Dương khựng , về phía Ôn Ninh: “《Bí kíp danh sư》 chép sách tham khảo của em ?”
Ôn Ninh Quý Minh Thư đầy ẩn ý, trả lời câu hỏi của Lục Tiến Dương: “Em .”
Ánh mắt Lục Tiến Dương trở nên lạnh băng, giọng nhẹ nhàng nhưng lộ vẻ khinh thường: “Vậy là chép . Đã như , gì đáng để tự hào chứ?”
Lời giống như một cái tát giáng thẳng mặt Quý Minh Thư.
Sắc mặt cô lập tức đổi, suýt nữa thì thể giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Hóa cho dù cô hơn Ôn Ninh, trong mắt Lục Tiến Dương cũng bằng Ôn Ninh.
Quý Minh Thư cam lòng cắn chặt môi, tay nắm chặt đôi đũa, các khớp ngón tay trắng bệch.
Ôn Ninh bỏ qua sự đổi sắc mặt của Quý Minh Thư, cô thầm lặng tán thưởng Lục Tiến Dương trong lòng, đó cô tiếp lời : “Ông xã, em ăn nữa, chúng về nhà .”
“Được, về nhà thôi.” Lục Tiến Dương đặt đũa xuống, dậy trả mâm.
“Chị Minh Thư, chị cứ ăn tự nhiên, chúng em về nhé.” Ôn Ninh mỉm nhạt nhẽo với Quý Minh Thư, vẻ mặt gì để bắt bẻ.
Khi , cô thấy trong mắt Quý Minh Thư lóe lên một tia hận ý.
Ôn Ninh coi như thấy, khóe môi khẽ cong lên.
Hận ?
Hận là .
Thương trường thất ý, cô dù cũng tìm cách trả thù tình trường chứ.
Ôn Ninh và Lục Tiến Dương từ căng tin, dạo một vòng quanh đơn vị mới về nhà.
Vừa cửa, Lục Tiến Dương kéo cô xuống ghế sofa, đưa tay ôm cô lòng, giọng trầm ấm: “Chuyện ăn của em gặp khó khăn gì cần giúp ?”