Ngâm xong, Ôn Ninh khoác áo choàng tắm ngoài thì lúc thấy tiếng chuông cửa. Cô tới, qua mắt mèo thấy một nữ phục vụ của khách sạn.
Ôn Ninh mở cửa. Cô phục vụ mỉm , tay xách theo bảy tám chiếc túi mua sắm, lễ phép :
"Cô Ôn, đây là quần áo của cô. mang giúp cô nhé."
Ôn Ninh né , cô phục vụ xách túi , đặt tất cả lên ghế sofa: "Cô Ôn, quần áo giặt và sấy khô, thể mặc ngay."
Sau khi cô phục vụ rời , Ôn Ninh bên sofa, bắt đầu xem những bộ quần áo trong túi. Tổng cộng ba bộ trang phục, một bộ đồ ngủ, cùng với ba đôi giày cao gót, giày đế xuồng và giày bệt. Nhìn nhãn hiệu túi mua sắm, tất cả đều là hàng hiệu đắt tiền.
Thẻ giá vẫn còn nguyên, những con dài dằng dặc khiến Ôn Ninh thầm tặc lưỡi. Chỉ một bộ quần áo thôi cũng đủ để một gia đình ở đại lục chi tiêu trong nhiều năm. Tuy nhiên, ở kiếp Ôn Ninh cũng từng mua những món đồ , nên cô chỉ liếc qua cất . Cô lấy bộ đồ ngủ mặc, xuống giường.
Nhìn thấy chiếc điện thoại cạnh đầu giường, cô nghĩ nên gọi điện về đại lục để báo tin bình an .
… Đầu óc cô bất giác hiện lên hình ảnh Lục Tiến Dương và Quý Minh Thư ở Dương Thành.
Lúc đó, để diễn kịch cho Diệp Xảo xem, cô tỏ vô cùng đau khổ và tuyệt vọng, nhưng thực trong lòng cô vẫn tin tưởng Lục Tiến Dương. Bởi vì khi , từng sẽ công tác cùng Quý Minh Thư. Hơn nữa, cũng luôn giữ cách với cô . Vì , thể là Quý Minh Thư tự theo đến Dương Thành.
Ôn Ninh tin rằng đây chính là việc mà Quý Minh Thư thể . Một cơ hội ở riêng như , cô chắc chắn sẽ bỏ qua.
Nghĩ đến đây, Ôn Ninh chợt nhận rằng vụ bắt cóc , lẽ Quý Minh Thư mới là kẻ chủ mưu lớn nhất.
Bởi vì quá nhiều điểm đáng ngờ.
Đầu tiên, thời gian quá trùng hợp. Lục Tiến Dương lên tàu lâu, cô nhận điện thoại của Dương Phân, ngay đó đến tiệm sách thì bắt cóc.
Thứ hai, Diệp Xảo liên tục ép hỏi cô biên lai gửi tiền ở ngân hàng đặt ở trong nhà, rõ ràng là trong nhà cô nội gián, thể lập tức lấy. Người duy nhất Diệp Xảo quen trong khu gia binh là Quý Minh Thư. Dù đích Quý Minh Thư lấy giúp cô , thì chắc chắn cũng là do Quý Minh Thư phái .
Thứ ba, loại thuốc mê nồng độ cao mà Diệp Xảo và hai tên công nhân mang theo là thứ bình thường thể mua . Diệp Xảo chắc chắn cách nào lấy , hai tên công nhân càng . Do đó, chắc chắn phía ba họ còn một kẻ chủ mưu lợi hại hơn. Hơn nữa, ba đều là những hiềm khích với cô, thể nghĩ cách kết nối ba họ để bắt cóc cô, chứng tỏ kẻ chủ mưu cũng vô cùng căm ghét cô.
Quý Minh Thư phù hợp với tất cả các điều kiện .
Thứ tư, chính là ở Hương Giang của Diệp Xảo. Theo cô , ba đời nhà Diệp Xảo đều là nông dân nghèo, ở quê gì chuyện ở Hương Giang?
Vậy ai là khả năng ở Hương Giang nhất, và nhiệt tình giới thiệu cho Diệp Xảo, để cô nương nhờ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-thieu-mat-lanh-hang-dem-deu-giat-ga-giuong/558.html.]
Ngoài Quý Minh Thư , Ôn Ninh nghĩ thứ hai.
Tất cả những điểm đáng ngờ xâu chuỗi với , đáp án hiện rõ như ban ngày…
Quý Minh Thư!
Hiện tại, điều duy nhất thiếu là bằng chứng trực tiếp. trong lòng Ôn Ninh, cô xác định chắc chắn.
Từ việc ăn sách tham khảo cô tìm cách phá hoại, cho đến việc cô tính kế bắt cóc, mối quan hệ giữa cô và Quý Minh Thư đổ vỡ.
Khoản nợ , cô sẽ ghi nhớ, đợi khi trở về nhất định sẽ tính sổ rõ ràng!
Ôn Ninh bỗng nhiên gọi điện về đại lục nữa. Cô xem, khi cô sống sót trở về, vẻ mặt của Quý Minh Thư sẽ như thế nào!
Bây giờ là hai giờ sáng. Mấy ngày nay Ôn Ninh ngủ ngon giấc nào. Cô kéo chăn, chậm rãi nhắm mắt , chìm giấc ngủ.
Trong sảnh lớn của khách sạn.
Giám đốc Phương tan ca nhưng về nhà ngay, mà văn phòng, cầm điện thoại bàn lên bấm :
"Alo, Hoắc đại thiếu, trợ lý của tiểu thiếu gia dẫn một phụ nữ đến, bảo sắp xếp cho một căn phòng. Cô trông cũng khá xinh, chắc là tình mới của tiểu thiếu gia. Có điều phận vẻ đắn cho lắm, trông như một cô phục vụ. thấy cô vẫn mặc đồng phục sơ mi trắng và quần tây đỏ dành cho nhân viên tiếp khách."
Đầu dây bên "ừm" một tiếng, giọng trầm thấp: "Tiếp tục theo dõi."
Giám đốc Phương: "Vâng, đại thiếu gia."
Điện thoại cúp.
Ôn Ninh ngủ một giấc mộng mị, đến tám giờ sáng hôm mới tỉnh. Thực cô tự tỉnh, mà tiếng chuông báo thức đánh thức. Nếu hẹn ăn sáng với Hoắc thiếu, lẽ cô ngủ tiếp cả ngày.
Không tình nguyện dụi mắt, Ôn Ninh dậy khỏi giường.
Vệ sinh cá nhân xong, cô đến sofa, bắt đầu chọn quần áo. Ba bộ quần áo ba phong cách khác , nhưng đều rực rỡ và bắt mắt. Dù hàng hiệu vẫn là hàng hiệu, trông thiết kế và khác biệt so với kiểu dáng thông thường.