Thập niên 70: Quân thiếu mặt lạnh hàng đêm đều giặt ga giường. - 581
Cập nhật lúc: 2025-08-10 01:13:38
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AA6v53KHZz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhìn vẻ mặt giận dỗi của Ôn Ninh, Lục Tiến Dương kìm cúi xuống, ngậm lấy đôi môi cô, nhẹ nhàng ve vuốt, để dỗ dành để trấn an. Ôn Ninh đưa tay đẩy n.g.ự.c , “Ưm… Anh bỏ …”
Cô vẫn còn giận mà.
Lục Tiến Dương buông môi , đôi mắt đen láy thẳng mắt cô, nghiêm túc giải thích: “Ninh Ninh, chỉ cảm giác với em thôi, những khác, dù dùng thuốc gì cũng vô ích.”
Ôn Ninh xong, tai nóng bừng, hờn dỗi lườm một cái. Lục Tiến Dương tiếp tục : “Anh Quý Minh Thư ý với , nhưng cô bao giờ thẳng, còn nhiều chối bỏ. Anh chỉ thể cố gắng tránh xa, chứ lý do để từ chối thẳng thừng.”
Nếu , chỉ cần Quý Minh Thư phủ nhận, ngược sẽ khiến trở nên đa tình.
Ôn Ninh hiểu, thực trong lòng nguôi giận hơn phân nửa, nhưng vẫn còn chút ghen tuông: “Anh đào hoa quá đấy nhé, từ Chu Di, đến cái cô son môi, còn cả Vương Đình Đình , bây giờ là Quý Minh Thư. Đếm sơ sơ bốn . Sau còn Lý Minh Thư, Vương Minh Thư nào nữa…”
Lục Tiến Dương ôm chặt lấy eo cô bằng cả hai tay, ghé sát tai cô nghiêm túc : “ trong lòng chỉ một em.”
Những phụ nữ , chẳng thèm để mắt đến.
Nếu thì độc cho đến năm hai mươi lăm tuổi.
Nếu giống như những đồng đội khác, bây giờ chắc bế hai đứa con .
Giọng trầm ấm của vương vấn bên tai Ôn Ninh, khiến cô rùng , cảm giác tê dại lan từ tai xuống tận cánh tay. Cô nũng nịu hừ một tiếng, “Khéo ăn quá .”
Dù thì trong lòng cô cũng dễ chịu hơn nhiều.
Ánh mắt Lục Tiến Dương khẽ lay động, nhân tiện hỏi luôn: “Vậy chúng nên chuyện về mà em gặp ở Hương Giang ?”
A? Ôn Ninh ngờ chuyển chủ đề nhanh như , chớp chớp mắt .
Lục Tiến Dương nhắc : “Em là nhặt một tập tài liệu quan trọng, trả cho đối phương, đối phương cho em một khoản tiền lớn.”
Ôn Ninh gật đầu, quả thật cô quên mất chuyện . Trong lòng cô bỗng nhiên chút chột , nhưng vẫn cẩn thận giải thích với :
“Thật , em nhặt tài liệu. Là em tình cờ cứu một mạng. Lúc khi em chạy trốn, em leo lên một chiếc du thuyền, đúng lúc truy sát, tìm thấy chỗ em trốn, thế là em thuận tay cứu . Anh để cảm ơn, mua cho em nhiều đồ. Em trả hết, dùng tiền đó mua một ít cổ phiếu thị trường chứng khoán, kiếm chút tiền. Số tiền còn em mang về, tìm một giám đốc ở bên đó giúp em xử lý.”
Còn về việc cứu thế nào, trong thời gian ngắn như kiếm nhiều tiền từ cổ phiếu, Ôn Ninh giải thích chi tiết hơn nữa. Nếu thêm, cô sẽ chẳng còn bí mật nào.
Nguyên chủ đây sống ở nông thôn, ngay cả cổ phiếu cũng từng qua, thể đầu tư chứng khoán?
Lục Tiến Dương hiển nhiên cũng hiểu điều . Anh dừng đúng lúc, hôn lên trán cô: “Anh , ngoan.”
Nhắc đến chuyện ở Hương Giang, Ôn Ninh chợt nhớ điều gì đó, dậy về phía tủ quần áo: “À đúng , em còn mua quà cho , suýt thì quên mất!”
Ôn Ninh mở vali , lấy hộp đựng đồng hồ và một bộ vest, “Xem thích ?”
“Em mua cái gì cũng thích.” Lục Tiến Dương nhận lấy hộp quà, mở xem. Chiếc đồng hồ đắt tiền, nhận thương hiệu của nó. “Anh đeo cái lén lút thôi, mà đeo thì lắm.”
Ôn Ninh gật đầu, : “Vậy thử mặc bộ vest xem ? Em mặc.”
Nghe cô xem, Lục Tiến Dương dậy đồ cho cô xem.
Bộ vest vặn, vốn dĩ vóc dáng chuẩn, cao ráo, thẳng thắn. Mặc trông chẳng khác gì mẫu nam sàn diễn, ăn khớp với bộ vest. Bờ vai rộng, vòng eo thon, đôi chân dài kết hợp với gương mặt lạnh lùng và ánh mắt sắc bén, trông giống như một gã giang hồ lịch lãm .
Ôn Ninh , đôi mắt sáng lấp lánh như muôn vàn ngôi .
Lục Tiến Dương thích biểu cảm của cô. Anh vòng tay ôm lấy eo cô, bế bổng cô lên. Ôn Ninh theo thói quen vòng hai chân quanh vòng eo săn chắc của , tay ôm lấy cổ. Hai , trong khí như luồng điện vô hình. Chỉ trong giây lát, cả hai kìm lòng mà hôn .
Một nụ hôn kiểu Pháp say đắm, nồng nàn kéo dài.
Hai hôn một lúc lâu vẫn cảm thấy đủ. Cả hai thở dốc đối phương, trong mắt đều mang theo nhiệt độ như thiêu đốt đối phương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-thieu-mat-lanh-hang-dem-deu-giat-ga-giuong/581.html.]
“Sáu giờ …” Ôn Ninh khẽ mấp máy môi đỏ, nhắc nhở.
Tối nay họ về nhà cũ ăn cơm, thời gian cũng gần đến.
Lục Tiến Dương hiển nhiên cũng nhớ chuyện , yết hầu lên xuống, cố kìm nén, hôn nhẹ lên môi cô đặt cô xuống, quần áo.
Ôn Ninh cũng soi gương chỉnh bản .
Hai khỏi nhà.
Về phía nhà họ Lục, Tần Lan vẫn hồi phục khi Quý Minh Thư dùng dùi cui điện đánh ngất, bà xin nghỉ một ngày ở nhà để nghỉ ngơi.
Không chỉ vì thể chất khỏe, mà còn vì trong lòng bà nhiều nỗi đau.
Bà xem Quý Minh Thư như con gái nuôi, ngờ cô luôn giả dối, còn suýt chút nữa hại c.h.ế.t con dâu của bà.
Khi Ôn Ninh và Lục Tiến Dương về đến nhà, Tần Lan vẫn đang giường trong phòng ngủ.
Ôn Ninh lên lầu thăm bà. Cô mở cửa, đến mép giường, quan tâm hỏi: “Mẹ, đỡ hơn ạ?”
Nhìn thấy con dâu, mắt Tần Lan đỏ hoe, giọng nghẹn : “Ninh Ninh.”
“Trước đây đều là của , Quý Minh Thư là như thế, suýt chút nữa hại con thảm. Mẹ xin Ninh Ninh…”
Bà nắm lấy tay Ôn Ninh, ánh mắt tràn ngập sự áy náy.
Ôn Ninh xuống mép giường, “Mẹ, liên quan đến . Là Quý Minh Thư ngụy trang quá . Mẹ hiền lành, thấu cô là chuyện bình thường mà. Mẹ đừng tự trách, chuyện qua , con cũng cả, đây vẫn đang ở đây ?”
Tần Lan vẫn thấy áy náy, “Không, là của , nên đưa cô về nhà, càng nên thiết với cô , để cô nhiều cơ hội tiếp cận Tiến Dương và con. Lần nếu con nhanh nhạy trốn thoát, cũng ăn thế nào với con ở Dương Thành nữa…”
Tần Lan nhớ t.h.i t.h.ể lạnh ngắt của nữ công an trong bệnh viện, cổ một vết bầm tím, cho thấy Quý Minh Thư tàn nhẫn đến mức nào, trực tiếp siết cổ đến chết.
Hiện tại nghĩ , Tần Lan vẫn thấy rợn .
Bà càng dám tưởng tượng, nếu siết cổ là Ôn Ninh, thì bà sẽ , con trai Lục Tiến Dương sẽ thế nào.
Sợ rằng đến lúc đó, cả gia đình sẽ bà hỏng mất.
Ôn Ninh nghiêng ôm lấy Tần Lan: “Mẹ, chuyện qua , cả. Mẹ đói ? Con thím Trương cả ngày mà ăn gì. Hay là xuống nhà ăn cùng chúng con nhé?”
Ôn Ninh an ủi khuyên nhủ. Cuối cùng, Tần Lan cũng đồng ý dậy, theo họ xuống lầu.
Cả nhà với ăn bữa cơm tối.
Tần Lan nhân cơ hội , mở lời: “Tiến Dương, Ninh Ninh, là hai đứa dọn về nhà ở . Hai đứa ở riêng bên ngoài, vẫn yên tâm. Nhất là Tiến Dương con thường xuyên nhiệm vụ, Ninh Ninh ở nhà một , lỡ gặp nguy hiểm thì ?”
Ôn Ninh ý kiến gì, ở cũng .
Cô liếc Lục Tiến Dương, nghĩ thế nào?
Lục Tiến Dương nhớ những đêm cuồng nhiệt của họ, mỗi ngóc ngách trong căn nhà đều dấu vết của hai . Nếu dọn về nhà… đúng là khi nhiệm vụ, Ôn Ninh ở nhà một an . Anh mím môi suy nghĩ : “Vậy đợi khi nào con nhiệm vụ, Ninh Ninh sẽ về nhà cũ ở.”
“Như cũng .” Tần Lan gật đầu.
Ăn xong cơm tối, Lục Diệu chợt nhớ đến lời bạn cùng lớp hôm nay nhờ chuyển lời, mở lời: “Chị dâu, hôm nay lớp trưởng của chị tìm em, hỏi khi nào chị trở trường học, việc tìm chị.”