Thập niên 70: Quân thiếu mặt lạnh hàng đêm đều giặt ga giường. - 605
Cập nhật lúc: 2025-08-11 13:10:26
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5AiF7oI7MZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giải quyết xong chuyện ở xưởng văn phòng phẩm, Ôn Ninh lập tức đưa việc mở xưởng mới kế hoạch. Cô và Ngô Mạnh Đạt phân công rõ ràng: cô phụ trách việc lo liệu tài chính, mua sắm thiết , còn chú Ngô sẽ lo các công việc khác liên quan đến việc thành lập nhà máy.
Ngô Mạnh Đạt vẫn rõ về định hướng kinh doanh của nhà máy, chú băn khoăn: “Tiểu Ôn , về chúng vẫn sản xuất các loại văn phòng phẩm đang thị trường ? Những mẫu cháu thiết kế đây, các xưởng khác cũng bắt đầu theo , xưởng mới của chúng sẽ đối mặt với áp lực cạnh tranh lớn.”
Ôn Ninh sớm kế hoạch cho xưởng mới: “Chú Ngô, cháu sản xuất một loại bút kiểu mới, đây sẽ là sản phẩm chủ lực của xưởng. Cháu dám đảm bảo các xưởng khác chắc chắn , ít nhất là trong 20 năm tới, họ cũng thể sản xuất .”
“Loại bút gì?” Ngô Mạnh Đạt tỏ vẻ hoài nghi.
Chú chỉ bút bi, bút máy, bút chì và bút màu nước, thật sự thể hình dung còn loại bút nào mà các xưởng khác thể sản xuất trong 20 năm tới.
Ôn Ninh nhẹ, giải đáp thắc mắc cho chú: “Là bút nước. Một loại bút giữa bút bi và bút máy. Loại bút trơn tru, mực khô nhanh, chống phai màu, hơn nữa giá thành rẻ hơn bút máy nhiều. Chỉ cần sản xuất , thì cần lo lắng về doanh , thậm chí còn thể xuất khẩu nước ngoài.”
Ở đời , chiếc bút nước đầu tiên thế giới xuất hiện năm 1984, do một hãng văn phòng phẩm của Nhật Bản sản xuất. Khó khăn lớn nhất trong việc nghiên cứu và chế tạo bút nước ở mực và ngòi bút.
Cả hai thứ đều dựa nhập khẩu.
Do quốc tế phong tỏa về mặt kỹ thuật, các xưởng văn phòng phẩm ở Trung Quốc thể mua nguyên liệu pha mực máy móc sản xuất ngòi bút, vì chỉ thể nhập khẩu bút nước của Nhật.
Tình trạng kéo dài cho đến tận năm 1996, khi lệnh phong tỏa quốc tế dần dỡ bỏ, các xưởng trong nước mới sản xuất bút nước nội địa.
Thế nhưng hiện tại, các nước láng giềng còn bắt đầu nghiên cứu loại bút .
Mặc dù quốc tế vẫn đang phong tỏa kỹ thuật, nhưng vẫn siết chặt đến việc mua sắm nguyên vật liệu mực và máy móc chế tạo ngòi bút.
Vì thế, Ôn Ninh tính toán tận dụng thời gian , một bước so với Nhật Bản, sản xuất bút nước nội địa để chiếm lĩnh thị trường trong nước và quốc tế.
Ở đời , xưởng văn phòng phẩm của cô dây chuyền sản xuất bút nước chuyên biệt, nên cô rõ về các loại nguyên liệu và tỷ lệ pha mực. Còn thiết ngòi bút thì chế tạo từ một nhà máy cơ khí ở Đức.
Hiện tại, cô chỉ cần mua sắm đầy đủ thiết và nguyên vật liệu là thể bắt đầu nghiên cứu và sản xuất bút nước.
Ngô Mạnh Đạt những điều , thậm chí còn thể hình dung hình dáng chiếc bút nước: “Tiểu Ôn, những ý tưởng mới lạ của cháu là từ mà thế?”
Vấn đề , Ôn Ninh sớm câu trả lời: “Chú Ngô, dạo cháu Hương Giang, gặp một thương gia sản xuất văn phòng phẩm ở nước ngoài, học hỏi ít thứ từ ông .”
“Cũng muộn , chúng nên thôi.” Lục Tiến Dương Ôn Ninh bí mật riêng, thấy Ngô Mạnh Đạt vẻ tò mò hỏi cặn kẽ, liền đúng lúc sang chuyện khác.
Ôn Ninh : “Chú Ngô, dù chú cứ lo việc trù hoạch thành lập nhà máy, thiết kế sản phẩm cứ giao cho cháu là .”
Ngô Mạnh Đạt thấy năng lực của cô nên yên tâm đáp: “Được , chú sẽ phần việc của , những chuyện khác thì phiền cháu lo liệu.”
“Vâng chú Ngô, bọn cháu về Kinh Thành đây.” Ôn Ninh từ biệt Ngô Mạnh Đạt, cùng Lục Tiến Dương trở về Kinh Thành.
Về đến Kinh Thành.
“Ninh Ninh, mấy hôm nay con thế? Mẹ con tới tìm con hai mà thấy con .” Tại cổng khu nhà, Lương Nhất Mai nắm tay Ôn Ninh, vẻ mặt đầy lo lắng.
Ôn Ninh vốn tưởng rằng chỉ cần Vệ Thành một ngày là xong, ngờ thoáng cái ba ngày trôi qua, quên mất báo cho nuôi. Cô áy náy : “Ôi dì Lương, cháu Vệ Thành xử lý chút chuyện, quên kịp báo với cháu.”
Lương Nhất Mai bảo: “Vậy con mau qua tìm bà , thấy bà lo lắng lắm.”
“Vâng ạ.” Ôn Ninh kịp về nhà, định thẳng đến chỗ Ninh Tuyết Cầm.
Lục Tiến Dương đưa cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-thieu-mat-lanh-hang-dem-deu-giat-ga-giuong/605.html.]
“Tiến Dương, nếu bận thì cứ .” Ôn Ninh quan tâm , cô sợ chậm trễ công việc của , dù cũng ở bên cô hai ngày .
Lục Tiến Dương đáp thản nhiên: “Không vội, đưa em qua .”
Dù cũng gấp gáp, Ôn Ninh cũng từ chối nữa.
Hai sóng vai về phía nhà của Ninh Tuyết Cầm.
Ôn Ninh còn nghĩ cô ở nhà chắc đang sốt ruột lắm, nhưng đến cửa sân nhỏ, cô thấy tiếng rộn ràng bên trong. Ôn Ninh bao giờ vui vẻ như , tò mò đẩy cửa bước , liền thấy trong phòng chỉ một Ninh Tuyết Cầm, mà còn cả Hoắc Anh Kiêu!
Ôn Ninh ngạc nhiên thấy sự kết hợp kỳ lạ , cất tiếng gọi “Mẹ”.
Ninh Tuyết Cầm đầu , thấy Ôn Ninh xuất hiện ở cửa thì mừng rỡ bước đến, nắm tay cô đánh giá từ xuống : “Con gái! Cuối cùng con cũng về! Mau con.”
Ninh Tuyết Cầm kéo Ôn Ninh về phía bàn ăn, quên đầu đón Lục Tiến Dương: “Tiến Dương, con cũng . Bọn mới chuẩn ăn cơm, cả nhà cùng ăn.”
Ôn Ninh và Lục Tiến Dương xuống bàn ăn.
Ninh Tuyết Cầm bếp lấy thêm bát đũa.
Hoắc Anh Kiêu đối diện Lục Tiến Dương. Hắn nhếch mép chào Ôn Ninh một cách lịch lãm, đó nét mặt đổi, nhướng mày với Lục Tiến Dương: “Lại gặp mặt, Lục .”
Lục Tiến Dương giữ vẻ mặt lạnh như băng, ánh mắt sắc bén: “Hoắc quên điều gì ?”
Rõ ràng đồng ý tránh xa Ôn Ninh, mà xuất hiện ở đây là ý gì?
Hoắc Anh Kiêu chẳng bận tâm đến thái độ lạnh nhạt của . Hắn cầm đũa bàn, môi mỏng mở : “Dì Ninh mời đến nhà ăn cơm, thật ngờ gặp hai vị ở đây.”
Ý của là, nuốt lời, mà là Ninh Tuyết Cầm mời đến.
Ôn Ninh giao ước giữa hai , chỉ cảm thấy khí xung quanh đột nhiên lạnh mấy phần.
Cô đưa tay xuống gầm bàn, nắm lấy tay Lục Tiến Dương để trấn an: “Tiến Dương, chúng ăn cơm .”
Lục Tiến Dương thuận thế nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, buông . Lòng bàn tay vuốt ve ngón tay cô một cách chiếm hữu, ánh mắt lộ rõ sự hài lòng.
Ôn Ninh hiểu vẫn còn để ý đến Hoắc Anh Kiêu, nên cô cũng rút tay về, cứ để nắm như .
Ninh Tuyết Cầm mang hai bộ bát đũa đến, đặt mặt Ôn Ninh và Lục Tiến Dương.
Ngồi xuống, bà : “Tiểu Hoắc giúp một ân tình lớn, hôm nay mời nó đến nhà ăn cơm, nếm thử tay nghề của , tiện thể với các con một chuyện.”
Ninh Tuyết Cầm dừng một chút, mỉm Hoắc Anh Kiêu tiếp: “Ta và Tiểu Hoắc hợp duyên, nhận nó con nuôi.”
“Mẹ nuôi.” Hoắc Anh Kiêu phối hợp nhếch khóe môi, ngọt ngào gọi một tiếng.
“Ừ.” Ninh Tuyết Cầm tít mắt, gắp một miếng thức ăn bát Hoắc Anh Kiêu: “Con nếm thử tay nghề của nuôi xem.”
“Cảm ơn nuôi.” Hoắc Anh Kiêu chuyện khéo léo.
Ôn Ninh sự tương tác tự nhiên của hai mà ngạc nhiên đến mức suýt đánh rơi đôi đũa.
Diễn biến , cô quả thật thể ngờ tới.
Một đại thiếu gia như Hoắc Anh Kiêu, nhận cô nuôi?
Rốt cuộc là chuyện gì ?