“Được , cháu chú Ngô. Có tin tức gì chú cứ gọi điện cho cháu. Trước mắt cứ phối hợp với họ kiểm tra là .”
Dặn dò Ngô Mạnh Đạt thêm vài câu, Ôn Ninh cúp máy.
Cúp điện thoại xong, cô lập tức trở về phòng mà suy nghĩ về lời của Phó Cục trưởng Tôn, về chuyện xử lý cổ phần trong tay.
Không chỉ nhà xuất bản, cổ phần ở xưởng văn phòng phẩm chắc chắn cũng xử lý.
Chẳng như thì công sức vất vả của cô đều đổ sông đổ bể ? Làm áo cưới cho khác ư?
Không! Tuyệt đối !
Ôn Ninh cam lòng. Cô khổ cực lắm mới gây dựng nhà máy , dồn bao nhiêu tâm huyết và công sức, tại dâng cho khác chứ?
nếu xử lý, cuối cùng khi còn liên lụy đến nhà họ Lục, mà bản cô cũng chẳng giữ gì.
Phải bây giờ?
Ôn Ninh rối bời, thực sự sầu chết.
Cô chợt nhớ đến Lục Tiến Dương. Nếu ở đây, chắc chắn thể giúp cô nghĩ cách giải quyết. Tiếc là ở đây… Cô chỉ thể tự gắng gượng.
Trở phòng, Ôn Ninh hề nhắc đến chuyện ăn với Tần Lan.
Ngày hôm , công an gửi tin đến, vụ án của Lục Diệu sẽ xét xử ba ngày nữa. Nếu kết án, chắc chắn là tử hình, và sẽ thi hành án ngay lập tức.
Muốn lật bản án, nhất định tìm chứng cứ mới trong vòng ba ngày .
Tần Lan mấy ngày nay vốn ngủ nghỉ tử tế, tin cuối cùng cũng chịu đựng , ngất xỉu ngay tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-thieu-mat-lanh-hang-dem-deu-giat-ga-giuong/728.html.]
Ôn Ninh và Tôn Trường Chinh vội vàng đưa bà đến bệnh viện. Ôn Ninh vẫn tìm chứng cứ cho Lục Diệu, thời gian ở chăm sóc Tần Lan. Cô đang lo tìm ai giúp thì thím hai Lục tự tìm đến.
“Bà bà của con chứ?” Thím hai Lục xoa tay cẩn thận hỏi.
Bà chuyện Lục Chấn Quốc điều tra, cũng chuyện đó bắt nguồn từ , trong lòng chút áy náy.
Ôn Ninh khách sáo với bà , trực tiếp sắp xếp luôn: “Thím ở đây chăm sóc hộ cháu. Cháu tìm chứng cứ giúp Lục Diệu lật bản án.”
Mặc dù Ôn Ninh sự nghiệp do vất vả gây dựng dâng cho khác, nhưng nhà vẫn quan trọng hơn. Cô hiện tại thể lo cả hai việc, nên đành ưu tiên chuyện của Lục Diệu .
Ôn Ninh và Tôn Trường Chinh chia hành động. Ôn Ninh điều tra những mối quan hệ của Tôn Thanh Nguyệt, còn Tôn Trường Chinh thì tìm nhân viên việc ở vũ trường đêm xảy án mạng.
Nhà Tôn Thanh Nguyệt ở trong một khu nhà tập thể của ủy ban thành phố. Ôn Ninh gần đó, tìm cơ hội hỏi thăm. lúc , cô bỗng thấy bên cạnh cũng đang hỏi về Tôn Thanh Nguyệt. Cô lặng lẽ quan sát, đó là một cô gái trẻ, tóc ngắn ngang tai, trông ngoan ngoãn. Trong tay cô xách một túi đồ, túi in chữ Phong Ký.
Sau đó, Ôn Ninh cô hỏi bảo vệ ở cổng về nhà của gia đình Tôn Thanh Nguyệt. Cô Tôn Thanh Nguyệt đặt may một bộ váy ở tiệm của cô , nhưng mãi đến lấy và cũng trả tiền, gọi điện cũng . Thế nên cô mang đến tận nơi.
Người bảo vệ tất nhiên Tôn Thanh Nguyệt qua đời, bực : “Người mất , cô mang váy đến gì? Không chừng nhà họ thấy cái váy thêm đau lòng. Cô mang về , đây là khu nhà ủy ban, ai cũng thể .”
Người bảo vệ cho , cô gái trẻ đành rời .
Ôn Ninh lặng lẽ theo .
Cô theo cho đến khi cô gái một tiệm sườn xám tên Phong Ký. Nhìn thấy cô quầy, Ôn Ninh hiểu , xem cô gái chính là nhân viên của tiệm.
Cô bước tiệm, lúc thấy đối phương đang lấy bộ sườn xám định mang giao cho Tôn Thanh Nguyệt từ trong túi .
“Đồng chí ơi, bộ sườn xám quá, thể mặc thử ?” Ôn Ninh thăm dò hỏi.
Đối phương ngước mắt lên, thấy Ôn Ninh ăn mặc tầm thường, còn xinh , thể là khách hàng tiềm năng, lập tức tươi : “Đương nhiên thể. Chỉ là cô mặc , bộ là một khách quen đặt may từ , nhưng cô hình như xảy chuyện ngoài ý , bộ váy bỏ .”